• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tô Viễn Hằng trong lòng cười khổ. Hắn biết cả đời này, chỉ sợ đều không thể cải biến.

Cha nuôi đối với hắn tốt lắm, vì để chữa bệnh cho vợ, không lâu liền mang cả nhà đi Mĩ.

Qua một năm rưỡi, mẹ nuôi Tô Viễn Hằng qua đời. Trong khoảng thời gian này, hắn đối y học sinh ra hứng thú.

Mẹ nuôi hắn là một phụ nữ đáng yêu, tao nhã trí tuệ, tính cách thiện lương, còn thường xuyên thích đùa. Tô Viễn Hằng cùng cha nuôi giống nhau đều yêu bà, hy vọng bà sống sót. Thế nhưng căn bệnh ung thư não cuối cùng đoạt đi sinh mệnh của bà.

Bởi vậy, Tô Viễn Hằng quyết định trở thành một bác sĩ não khoa. Quyết định này làm cho cha nuôi hắn rất vui mừng.

Nam nhân kia sau khi người vợ qua đời lập tức suy sút già nua rất nhiều, hết sức chuyên chú bồi dưỡng Tô Viễn Hằng, đưa hắn vào học ngôi trường tốt nhất, đem tâm huyết y học cả đời của mình đều truyền thụ cho hắn.

Tô Viễn Hằng cũng thật không chịu thua kém, mười bảy tuổi liền lấy được danh hiệu thiên tài trong giới y học, mười chín tuổi lấy được học vị bác sĩ, chính thức dưới sự đề cử của cha nuôi hắn, về nước vào làm tại bệnh viện tổng hợp, cho đến năm thứ hai gặp được Bắc Đường Mẫn Khiêm.

Hiện tại, cha nuôi hắn cũng đã mất vào bảy năm trước. Trên thế giới này, ngoại trừ Bắc Đường Mẫn Khiêm ra, hắn lại là cô linh một người. Thế nhưng hắn biết, kỳ thật ngay cả Bắc Đường Mẫn Khiêm, cũng không cần hắn.

“Nôn. . . . . . Khụ khụ. . . . . .”

Tô Viễn Hằng dùng nước lạnh phát vào mặt, súc bỏ dư tinh trong miệng. Gần đây luôn có điểm buồn nôn, tinh thần trạng thái cũng không phải tốt lắm. Vốn nghĩ rằng một kỳ nghỉ phép dài hạn có thể cho chính mình thả lỏng, ai ngờ cũng không như dự định.

Tô Viễn Hằng đối với người trong gương cười khổ.

Chẳng lẽ rời đi y lại không được sao?

Cuộc sống ở cô nhi viện tuy rằng đơn giản, nhưng không thoải mái. Bởi vì trẻ con nhiều, lại thiếu tài trợ cùng giúp đỡ, một người thường thường phải làm rất nhiều việc. Tô Viễn Hằng đến, cho cô nhi viện rất lớn trợ giúp.

Bọn nhỏ đều rất thích hắn, hơn nữa đứa trẻ mười bảy tuổi khá lớn kia ở cùng hắn một phòng ngủ, tên là Tần Túc, lại thập phần sùng bái hắn. Nghe nói hắn là một chuyên gia não khoa, ánh mắt đều sáng, lập chí về sau lấy hắn làm tấm gương. Bất quá nghĩ đến tình cảnh cô nhi viện, nó thấp giọng nói: “Đáng tiếc ta không có tiền, lên không được đại học y khoa. Ta không muốn làm cho viện trưởng mụ mụ gia tăng thêm gánh nặng nữa, chờ sau khi tốt nghiệp trung học, ta muốn đi tìm việc làm.”

Tô Viễn Hằng nhìn qua phiếu điểm của nó, biết nó rất có thiên phú, không khỏi mỉm cười nói: “Không sao, ta có thể trợ cấp cho ngươi lên đại học.”

“Cái gì?” Tần Túc mở to hai mắt nhìn hắn.

“Ta hỏi qua viện trưởng mụ mụ, thành tích của ngươi tốt lắm, bà đối với ngươi chờ mong cũng rất cao. Ngươi không nên mai một tài hoa chính mình.”

“Nhưng mà, nhưng mà. . . . . . Học y học rất tốn tiền.”

Tô Viễn Hằng vỗ vỗ đầu của nó, cười nói: “Chút tiền ấy ta có thể lo liệu. Ta đã cùng viện trưởng mụ mụ thương lượng qua, ngươi không cần lo lắng chuyện học phí. Ta biết ngươi hiện tại ở nơi nơi làm công, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của ngươi, đối thân thể cũng không hảo. Ngươi sang năm sẽ thi vào trường cao đẳng, hiện tại nên bắt đầu hảo hảo chuẩn bị, đừng cho chúng ta thất vọng.”

Tần Túc kinh hỉ quá độ, kích động đến nói không ra lời. Nó lăng lăng trừng mắt nhìn Tô Viễn Hằng nửa ngày, bỗng nhiên nhảy dựng lên, ở trong phòng trở mình té ngã một cái, sau đó chồm lên ôm cổ hắn, kêu lên: “Tô đại ca ngươi thật tốt! Ngươi thật tốt! Ngươi thật sự là Bồ Tát sống của ta! Ha ha ha. . . . . .”

Tô Viễn Hằng nhìn bộ dáng vui vẻ của nó, cũng không khỏi nhẹ nhàng cười.

Hắn thập phần thích đứa trẻ ngay thẳng mà thiện lương này. Hắn hy vọng có một ngày, tương lai của đứa trẻ này, cũng có thể trở thành một bác sĩ tốt cứu người.

Những ngày trong cô nhi viện, cứ như vậy nháy mắt qua đi.

Tới thời điểm nên rời đi, Tô Viễn Hằng thu thập mọi thứ, mang hành lý chuẩn bị về nhà.

Lão viện trưởng cùng mấy đứa trẻ đứng ở ngoài cửa lớn tiễn hắn. Nhìn bọn nhỏ thật đáng yêu, vẻ mặt lưu luyến, trong lòng Tô Viễn Hằng một mảnh ấm áp.

“Viện trưởng mụ mụ, mọi người, ta sẽ trở về thăm các ngươi.”

Tô Viễn Hằng đem bọn nhỏ từng đứa đều bế một chút, cuối cùng dùng sức ôm lấy lão viện trưởng, nhẹ giọng nói: “Viện trưởng mụ mụ, chú ý thân thể. Ngài cao huyết áp nhất định phải đúng hạn uống thuốc, thân thể không thoải mái phải chạy nhanh đi bệnh viện. Còn có. . . . . .”

“Được rồi được rồi. Ngươi đứa nhỏ này, đều đã niệm qua vài lần.” Lão viện trưởng từ ái vỗ vỗ hắn, bịn rịn nói: “Chính ngươi cũng thế. Sau khi trở về không cần quá mệt nhọc, công tác không cần quá vất vả, hảo hảo chiếu cố chính ngươi, biết không?”

“Biết.”

Tần Túc ở bên mắt hàm nhiệt lệ, cũng lưu luyến nói: “Tô đại ca, ngươi chờ tin tức tốt của ta! Chờ ta thi đậu đại học, ta nhất định đi tìm ngươi!”

“Hảo! Ta chờ ngươi! Cố lên!”

Tô Viễn Hằng dùng sức vỗ vỗ vai nó, giống như thấy được chính mình của mười mấy năm trước.

Cuối cùng hắn lên  xe. Lúc xe khởi động, phía sau truyền đến tiếng khóc lưu luyến của bọn nhỏ.

Tô Viễn Hằng quay đầu lại nhìn lão viện trưởng cùng bọn nhỏ đứng trước đình viện cũ loang lổ liếc mắt một cái, hốc mắt đau xót, mỉm cười phất phất tay.

Hắn biết, nơi này là nhà của hắn. Là một nơi hắn có thể tuỳ thời mà quay trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK