• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lễ vật

Trước ngày quốc tế thiếu nhi một ngày, cũng là ngày con nhà mình mừng bốn tuổi sinh nhật, vì việc này mà Tô Viễn Hằng cố ý cùng đồng sự đổi ca, việc trước tiên mà trong buổi chiều này phải làm là đi vườn trẻ đón con tan học, cho nên cũng không thể chậm! Bằng không nhóc kia sẽ phê bình !

Mới đưa xe chạy đến trước cửa vườn trẻ, liền thấy tiểu bảo bối đang cùng cô giáo đứng ở ven đường chờ đợi!

“Ba ba!”

Ly nhi nhìn thấy ba ba quả nhiên đúng giờ tới đón mình, trong lòng tự nhiên vô cùng cao hứng. Chạy chậm vài bước liền bổ nhào vào trong lòng Tô Viễn Hằng, hôn môi thật mạnh vài cái lên hai má ba ba, hảo nhớ ba ba a!

“Bảo bối có thể đi được chưa?”

Ly nhi gật gật đầu, túi sách sớm đã đeo ở trên lưng! Quay đầu hướng cô giáo ở phía sau đang cúi đầu thẹn thùng, dùng tay nhỏ bé vẫy vẫy, ý bảo cô hãy yên tâm, ba ba đã tới đón rồi.

Tô Viễn Hằng ôm con đi qua cùng vị giáo viên kia hàn huyên vài câu, lại hỏi một ít chuyện về đứa nhỏ, tỷ như có ngoan hay không a, có nghe lời hay không a. Tuy rằng cô giáo này trả lời làm cho chính mình rất vừa lòng, nhưng mà, vì sao mặt cô lại hồng như vậy?!

“Cô đang ngượng ngùng , bởi vì ba ba rất tuấn tú!”

Ly nhi ngồi trên ghế chuẩn bị riêng cho nó, kiên nhẫn giải thích cho ba ba nó biết là vì sao vừa rồi trên mặt cô giáo lại đỏ ửng. Kỳ thật nếu là cha đến đây đón mình, phỏng chừng mặt cô càng hồng hơn nữa đó!

“Ba ba, lễ vật của con đâu?!”

Giải thích xong, nhóc kia liền hưng phấn ở trong xe mọi nơi tìm kiếm. Hôm nay là sinh nhật bốn tuổi của mình a, ba ba sẽ không quên chuẩn bị lễ vật đi!

“Lễ vật ở nhà, trở về chính mình tìm, ta và cha con đem giấu nó ở một nơi rất đặc biệt, nếu con có thể tìm được liền chúc con sinh nhật khoái hoạt !”

Thừa dịp đèn đỏ, Tô Viễn Hằng một bên trấn an đứa con không thành thật, một bên nói về chuyện lễ vật.

“Nhưng mà, phần lễ vật kia là ba ba đưa hay là cha đưa a?”

Ly nhi ngồi ngay ngắn, sửa sang lại áo khoác đã sớm bị chính mình làm cho rối loạn, nói ra một vấn đề. Lễ vật phải là ba ba đưa một phần, cha cho một phần nữa nha!

Tô Viễn Hằng bị con hỏi có chút ngây người, chẳng lẽ nhóc này thật sự trưởng thành rồi sao? Ngay cả lễ vật đều muốn có hai phần?!

“Lễ vật là ba ba chọn, cha thì gói lại, cho nên cho dù là ba ba hay cha thì xem như là cùng nhau đưa vậy!”

Vì phần lễ vật này mà bọn họ mất không ít tâm tư, vốn định mua món đồ chơi có thể cho đứa nhỏ khai phá trí lực, nhưng con nhà mình thật sự rất thông minh, trước kia mua những thứ đó trên cơ bản đều một hai ngày là có thể đùa nghịch thành thạo. Mà mấy món đồ chơi bình thường ấy, không riêng người lớn bọn họ cảm thấy không có gì tất yếu, chính là thằng nhóc này cũng không thích như thế nào đâu!

“Cha gói a, thì phải là lễ vật của cha, ba ba cho con một phần nữa đi!”

Ly nhi nghiêng đầu phân tích cho ba ba nghe, kỳ thật không phải nó muốn được nhiều phần lễ vật, mà là phần lễ vật kia tuyệt đối chỉ có ba ba mới có thể tặng, cho nên nhất định phải muốn xem!

“A, là như vậy a…… Thế Ly nhi muốn cái gì nào?”

Tô Viễn Hằng hỏi ý tiểu bảo bối, kỳ thật cũng biết đứa nhỏ này cho tới bây giờ rất ít mở miệng lung tung, như vậy lần này có thể chủ động yêu cầu, liền khẳng định là cái gì đó rất đặc biệt hiếm lạ.

“Ba ba có thể sinh một em trai cho con không? Đương nhiên em gái cũng được!”

Này chính là quà sinh nhật mà mình rất muốn năm nay, thật sự hy vọng ba ba có thể đáp ứng a!

Em trai? Em gái? Tô Viễn Hằng thở ra một hơi, hoàn toàn không nghĩ tới đứa con lại đòi loại lễ vật này a! Hơn nữa, tại sao nhóc này lại nhớ tới vấn đề này a, là vì con một rất buồn sao? Sẽ không a, không phải đã đưa nó vào nhà trẻ rồi sao, hẳn là có thật nhiều bạn mới đúng!

“Kia không giống như vậy, em trai là của con! Bọn họ không phải!”

Nghe xong Tô Viễn Hằng nghi vấn, Ly nhi liền nhanh chóng giúp ba ba nó cởi ra nghi vấn. Kỳ thật ở vườn trẻ, rất nhiều bạn nhỏ đều có em trai em gái, chỉ có mỗi nó là một mình a. Như là Tiểu Vũ ngồi cùng bàn với mình, mỗi lần bình xét đều được thưởng một khối đường tiểu bạch thỏ, để dành đến cuối tuần mang về nhà cùng em trai ăn, chính mình cũng có thiệt nhiều, nhưng lại không có em trai! Hơn nữa em trai phải có nhanh a, bằng không đường liền hư mất!

Buổi tối chín giờ, sau khi đem nhóc vẫn cực kỳ hưng phấn hống ngủ trên giường, Tô Viễn Hằng về tới phòng ngủ chính mình liền bắt đầu cân nhắc suy nghĩ…… Buổi chiều đứa con nhắc tới phần lễ vật kia a, vẫn là chưa đủ thoả mãn?!

“Ngươi có tâm sự a?”

Bắc Đường Mẫn Khiêm một bên lau tóc còn chưa khô, một bên hỏi người trên giường, lúc về nhà liền thấy người này buồn buồn, hôm nay không phải sinh nhật con sao, tại sao luôn cảm thấy không yên lòng vậy chứ!

“Ngươi có biết Ly nhi muốn quà sinh nhật gì không?”

Tô Viễn Hằng lấy qua khăn mặt trong tay Bắc Đường Mẫn Khiêm giúp y lau, người đã lớn như vậy tại sao lại giống Ly nhi lau loạn cả lên, làm cho nơi nơi đều là nước!

“Em trai a, đương nhiên em gái cũng được!”

Kỳ thật về nguyện vọng sinh nhật của đứa con, Bắc Đường Mẫn Khiêm đã sớm biết, chẳng qua chuyện này thật không thể do y làm chủ. Cho nên đành phải cùng con đề nghị làm cho chính nó đi cùng ba ba trao đổi!

“Ngươi đã sớm biết?!”

Không ngờ chính mình lại là người biết tin tức cuối cùng trong nhà! Tô Viễn Hằng có chút bất mãn gầm nhẹ.

“Ta cảm thấy ý tưởng trong lòng của con cũng là chuyện tốt a, hơn nữa cũng có thể làm cho chính nó thực hiện nguyện vọng làm anh, nó tuổi không nhỏ !”

Bắc Đường Mẫn Khiêm vừa nói, vừa cố ý né tránh tầm mắt nghi ngờ của Tô Viễn Hằng. Kỳ thật chính y cũng hy vọng nguyện vọng của đứa con có thể trở thành sự thật a! Nhiều con không tốt sao? Để làm chi mỗi lần đều phải uống cái loại thuốc tránh thai kia chứ!

Tô Viễn Hằng nghe xong lời này liền chui vào chăn, nói thật ra chính mình cũng không phải không muốn sinh thêm. Mà là, Ly nhi hiện tại đã bốn tuổi, nó biết rất nhiều sự tình, trước mặt đứa nhỏ mà mang bụng bầu, không biết xấu hổ sao?!

“Kỳ thật vài năm gần đây ngươi đều ở bệnh viện bận rộn, kia hiện tại thừa dịp này hảo hảo nghỉ ngơi không tốt sao, huống chi ngươi cũng biết Ly nhi một mình rất buồn, nếu có thể thêm một em trai hoặc là em gái cùng chơi, khẳng định nhóc kia sẽ càng thêm hoạt bát sáng sủa! Ngươi không phải luôn lo lắng nó không biết như thế nào cùng người khác ở chung sao?”

Bắc Đường Mẫn Khiêm lên giường nằm úp sấp trên đầu vai Tô Viễn Hằng, bắt đầu thương lượng. Tuy rằng con ở vườn trẻ luôn luôn hoà đồng, bất quá khẳng định Tô Viễn Hằng vẫn là đông nhớ tây thương, như vậy lúc này đem con ra nói chuyện khẳng định là hảo chiêu!

“Kia……”

Tô Viễn Hằng do dự một chút, kỳ thật là hắn lo lắng cho con a! Đứa nhỏ này đầu óc thật sự rất thông minh, hơn nữa mặc kệ là chỉ số IQ hay là năng lực học tập đều cao hơn so với bọn trẻ cùng tuổi. Cho nên nếu không bởi vì hắn sợ con còn quá nhỏ mà bị nhồi nhét nhiều kiến thức, không được vui chơi, chỉ sợ hiện tại nó đã đi học tiểu học, nhận sự giáo dục vượt xa người thường, làm sao có thể đi theo mấy đứa nhỏ vườn trẻ cùng nhau mỗi ngày vui chơi ca hát chứ. Bất quá chính là như vậy, cũng vẫn lo lắng cho đứa con mình không biết làm như thế nào cùng các bạn khác ở chung, dù sao đứa nhỏ này thường xuyên cúi đầu buồn buồn, trưởng thành sớm làm cho người ta lo lắng!

“Đừng cái kia cái này nữa, hôm nay có thể làm không?”

Tuy rằng Bắc Đường Mẫn Khiêm hoàn toàn không cần biết đứa nhỏ kế tiếp khi nào thì có thể ra đời, dù sao loại chuyện này là phải tuỳ duyên. Nhưng trước mắt y cũng thập phần chờ mong, tuy rằng hôm nay là sinh nhật con, bất quá vẫn rất muốn hưởng một ít phúc lợi từ đứa con a!

“Ngươi!”

Tô Viễn Hằng bởi vì chuyện vừa rồi vẫn là có chút buồn bực, cho nên lúc này thật sự kinh ngạc tại sao người trên lưng có thể đem cảm xúc chuyển hoán với tốc độ nhanh như vậy?!

Bên ngoài có chút gió lớn, làm cho chuông gió phía trên bức màn bị thổi trúng phát ra tiếng đinh đang. Bất quá điều này lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến Bắc Đường Mẫn Khiêm, sau khi nhận được sự cho phép lập tức từ ngăn kéo nơi tủ đầu giường lấy dầu bôi trơn ra, hí ha hí hửng bắt đầu công tác chuẩn bị. Bất quá lại hoàn toàn quên vào mỗi lần thời tiết mưa gió, người bạn nhỏ cách vách hôm nay mới qua bốn tuổi sinh nhật, khẳng định sẽ tìm cơ hội lại đây cùng ngủ a!

Ghé vào trên lưng Tô Viễn Hằng, Bắc Đường Mẫn Khiêm một bên dùng hai chân gắt gao cố định hai chân Tô Viễn Hằng, một bên dùng tay đùa bỡn hai điểm hồng anh, quả nhiên làm cho người kia run rẩy một chút.

“Nhanh lên……”

Tô Viễn Hằng có chút không kiên nhẫn thúc giục, không làm cũng nên đến lúc chấm dứt đi, bằng không cái vật lúc này còn chôn ở trong cơ thể chính mình nếu lại có động tĩnh gì, khẳng định là phải tự trách mình khiêu khích !

“Ân…… Lập tức là tốt rồi!”

Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng có chút sợ hãi Tô Viễn Hằng lại một lần nữa cố ý vô tình lộn xộn ép buộc, mặc kệ nói như thế nào đây cũng đã là hiệp thứ hai, nếu làm tiếp phỏng chừng ngày mai đi không nổi, không phải còn có ca giải phẫu sao……

Bất quá dục vọng ở trong cơ thể người ta trướng lớn vẫn là có chút không tốt chấp hành nhiệm vụ!

“Ba ba! A……”

Ly nhi cầm quà sinh nhật đã tìm được lúc nãy—một con robot tiểu Chu hiệp, đứng ở cửa phòng hai người cha nhẹ giọng kêu một tiếng, bất quá còn chưa đợi được đáp lại, liền lại thét tiếp một tiếng chói tai. Ba ba thắt lưng đau sao?

Kỳ thật Bắc Đường Mẫn Khiêm cùng Tô Viễn Hằng tình sự là tuyệt đối kiêng dè đứa con. Chẳng qua nhóc kia thường xuyên nhìn thấy tình cảnh cha mát xa cho ba ba, cho nên lúc này liền trực giác cho là như vậy.

“Muốn em trai liền ngủ một mình!”

Đột nhiên bị quấy rầy không khỏi làm Bắc Đường Mẫn Khiêm có chút lửa giận, sau vài giây ngơ ngác, quay đầu liền đối thằng nhóc kia rống lên câu này, đã lớn thêm một tuổi, còn sợ sét đánh sao?!

Ly nhi nghiêng đầu cân nhắc một chút lời cha nói, vội vàng mang theo tiểu Chu hiệp chạy trở về phòng chính mình. Đúng thôi, nếu có em trai, kia chính mình sẽ là anh, nào có anh trai còn sợ sét đánh!

Nghe con trong chốc lát liền không có động tĩnh, Tô Viễn Hằng không khỏi có chút tức giận, sao có thể giáo dục đứa nhỏ như vậy chứ?! Đứa con kia tuy rằng nhỏ tuổi nhưng lại biết rất nhiều việc, nếu đứa nhỏ quay lại hỏi thì trả lời như thế nào a! Không biết xấu hổ sao?!

“Ngươi quản ta trước đi!”

Biết Tô Viễn Hằng nghiến răng nghiến lợi, bất quá lúc này Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng chỉ có thể thấp giọng cắn cắn lỗ tai, vừa rồi Tô Viễn Hằng bị đứa con làm cho giật mình, thế nhưng lại một lần nữa đụng phải điểm mẫn cảm của chính mình, dục vọng lại có chút ngẩng đầu, lần thứ ba đi!

Ly nhi nằm ở trên giường của chính mình, trong lòng không khỏi cân nhắc, nếu chính mình ngủ là có thể có em trai sao, như vậy về sau nếu mỗi ngày đều là chính mình ngủ, có thể nào xin được thêm một em gái không?! Quay đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm vào mũi tiểu Chu hiệp, ngươi phải giúp ta làm chứng nha, cha nói chính mình ngủ là có thể có em trai – em gái! Không thể nói dối, bằng không cái mũi sẽ biến dài……

Sau đó sự tình phát triển như thế nào……

Chỉ có thể nói là hết thảy đều thuận lợi! Tám tháng sau, Ly nhi mang theo tiểu Chu hiệp như ý nguyện đến chỗ em trai em gái, là song bào thai nha! Nó được làm anh trai rồi!

Bất quá nhóc kia cũng lập tức cảm nhận được trọng trách trên vai, bởi vì nhất định phải ở vườn trẻ biểu hiện rất tốt mới được, bằng không một ngày chỉ có một khối đường tiểu bạch thỏ, như thế nào đủ phân chứ!

Thú thật là cái hạ văn này từ ngữ khó hiểu quá, ta edit theo cái hiểu “ba mớ” của mình mà thui, còn đặc điểm hay tư thế gì gì đó của người mang thai quả thật là Ròm ko rành cho lắm, ai thấy chỗ nào “là lạ” hay ko hợp lý thì cứ nói, Ròm sẽ chỉnh sửa ngay…

Hạ văn nì chỉ khoảng 10 trang word nhưng cũng đành chia mấy phần zậy, cứ từ từ để Ròm ngâm kíu thêm đã ^.^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK