• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bắc Đường Mẫn Khiêm sợ tới mức duỗi tay ra, vội vàng đưa hắn tiếp được. Tiếp theo phi cơ lại kịch liệt rung động hai cái, rồi chậm rãi bình ổn lại.

“Viễn Hằng, ngươi không sao chứ?” Bắc Đường Mẫn Khiêm khẩn trương hỏi.

Tô Viễn Hằng ngã ngồi ở trên đùi y, tư thế này có điểm xấu hổ, nhớ tới liền đứng bật dậy trở lại chỗ ngồi chính mình, lại bị y chặt chẽ ôm lấy.

“Ta không sao, chỉ là không đứng vững.”

Bắc Đường Mẫn Khiêm thấy hắn thần sắc bình thường, sờ sờ bụng hắn, nói: “May mắn đứa nhỏ không có việc gì.”

Tô Viễn Hằng nghe xong lời này, tâm bỗng nhiên cảm thấy chùng xuống, lại yên lặng không nói gì.

Phi cơ đã vững vàng trở lại, nhân viên phục vụ tiến vào nhìn nhìn, Tô Viễn Hằng đã ngồi lại vào chỗ của chính mình.

Bắc Đường Mẫn Khiêm nói: “Có mệt hay không? Đi vào bên trong ngủ một lát đi.”

Tô Viễn Hằng quả thật có chút mệt mỏi, gật gật đầu, vào bên trong phòng ngủ. Nằm xuống trong chốc lát, Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng theo vào, ở phía sau hắn nằm xuống.

Tô Viễn Hằng hướng bên trong xê dịch, Bắc Đường Mẫn Khiêm vươn tay ôm lấy hắn.

Tô Viễn Hằng không biết tại sao, trong lòng có điểm mâu thuẫn, nhưng mà giường trên chuyên cơ là xa hoa định chế, không có rộng thùng thình, không chỗ để trốn, đành phải mặc cho y ôm.

Bắc Đường Mẫn Khiêm đưa tay khoát lên trên lưng hắn, sau đó chậm rãi trượt xuống dưới, dừng lại nơi bụng đã nhô lên của hắn, ở mặt trên nhẹ nhàng vuốt ve.

“Viễn Hằng, ngươi đang ngủ sao?”

Tô Viễn Hằng không nói chuyện.

“Phi Ly, ngươi đang ngủ sao?”

Tô Viễn Hằng nghe tim nhảy dựng, nhịn không được hỏi: “Tại sao lại gọi ta là Phi Ly?”

Bắc Đường Mẫn Khiêm cúi đầu cười: “Ta biết ngươi chưa ngủ mà. Ai, ta thích gọi ngươi là Phi Ly, ta cảm thấy tên này dễ nghe.”

“Có gì mà dễ nghe chứ?”

“Ta cũng không biết, giống như đã kêu tên ngươi mấy ngàn mấy vạn lần vậy. Ngươi không thích?”

“. . . . . . Không phải, chỉ là có điểm không quen.” Kỳ thật hắn cũng nói không nên lời là vì sao, mỗi lần nghe y kêu như thế, con tim liền đập nhanh lợi hại, giống như. . . . . . có loại cảm giác thân mật hơn so với trước dưới đáy lòng ở chỗ sâu nhất chậm rãi lan tràn.

Có lẽ do đây vốn là tên của hắn, có lẽ do đây là tên mà cha đã đặt cho hắn, có lẽ. . . . . . là do hàm nghĩa của cái tên này. Tóm lại, Tô Viễn Hằng nghe y gọi mình như thế, không hiểu sao tâm động.

Bắc Đường Mẫn Khiêm vùi đầu nơi cổ phía sau lưng hắn, hơi thở nóng hổi ngay tại bên tai hắn, thanh âm khàn khàn mềm nhẹ.

“Phi Ly. . . . . . Phi Ly. . . . . . Không rời đi. . . . . . Tên này thật hay.”

Tô Viễn Hằng chậm rãi nhắm mắt lại, mơ hồ trở lại quá khứ xa xôi, cha cũng từng ôm hắn như thế, thì thào nhiệt nhu nói: “Tiểu Ly, Phi Ly. . . . . . Tên này hàm nghĩa là vĩnh viễn không ly khai. Ngươi phải nhớ kỹ  nga. . . . . .”

Nhớ kỹ. . . . . .

Nhớ kỹ. . . . . .

Cha, con nhớ kỹ, thế nhưng cha thì sao? Cha vẫn ly khai con. . . . . .

Ngay cả người phía sau này, một ngày nào đó, cũng sẽ rời đi. . . . . .

Tô Viễn Hằng mơ mơ màng màng tiến nhập giấc ngủ, Bắc Đường Mẫn Khiêm cái gì cũng không có làm, chỉ là nhẹ nhàng mà ôm hắn như vậy, bất tri bất giác cũng ngủ.

Phi cơ thuận lợi đáp xuống, lúc Tô Viễn Hằng đi xuống, sắc mặt thật không tốt. Đáng kể phi hành, tuy rằng ngồi chính là chuyên cơ, điều kiện ưu việt, thế nhưng phi hành vẫn là phi hành, lấy thân thể hắn lúc này quả thật miễn cưỡng, huống chi còn có vấn đề sai giờ.

Bắc Đường Mẫn Khiêm sớm nhìn ra hắn không khoẻ, muốn mang hắn đi bệnh viện, lại bị hắn ngăn lại.

“Vẫn là về nhà trước đi, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”

Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu mày: “Viễn Hằng, sao ngươi luôn miễn cưỡng chính mình như thế. Ngươi hiện tại không phải một người, phải chú ý thân thể. Vẫn là đi bệnh viện kiểm tra một chút trước đã.”

Tô Viễn Hằng thấy thái độ kiên định của y, đành phải nói: “Chúng ta trước đem hành lý về nhà, rồi sau đó đến nơi này đi.” Nói xong đưa danh thiếp của Thu Chí Nguyên. Thấy Bắc Đường Mẫn Khiêm nghi hoặc nhìn, hắn giải thích: “Ta một mực đến nơi này kiểm tra, bác sĩ này rất hiểu biết tình huống của ta, đột nhiên đổi bệnh viện không tốt. Còn nữa, ta cũng không muốn cho người khác biết, hơn nữa khuôn mặt này của ngươi, ở trong nước vẫn là thu liễm một chút đi.”

Bắc Đường Mẫn Khiêm cảm thấy hắn nói có lý, đẩy lên kính râm trên mặt, nói: “Được rồi.”

Hai người về nhà trọ trước. Bỏ không gần hai tháng, trong phòng bám không ít bụi. Bắc Đường Mẫn Khiêm chủ động tự mình động thủ quét tước, bất quá việc này với y mà nói thật mới lạ, Tô Viễn Hằng nhìn thấy quả thật phải lắc đầu.

Tô Viễn Hằng tinh thần thật mệt mỏi, thế nhưng vì sai giờ, nhất thời cũng không thể ngủ, liền đi phòng bếp làm cơm trưa. Hai người đơn giản ăn một chút, buổi chiều Tô Viễn Hằng nghỉ ngơi trong chốc lát, liền bị Bắc Đường Mẫn Khiêm bế lên xe, đi vào phòng khám của Thu Chí Nguyên.

Trước khi về nước Tô Viễn Hằng đã gọi điện cho gã, cho nên Thu Chí Nguyên thấy hắn cũng không ngạc nhiên, bất quá Bắc Đường Mẫn Khiêm lại làm cho gã trừng lớn  mắt.

“Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy ngươi có điểm nhìn quen mắt?”

Bắc Đường Mẫn Khiêm hoá trang một chút, thay đổi một bộ kính mắt bình thường, khí chất cả người đều cải biến. Y thản nhiên nói: “Bác sĩ, ngươi là kiểm tra cho ta hay là cho hắn?”

Thu Chí Nguyên có chút ngượng ngùng, vội vàng hì hì cười, lực chú ý chuyển hướng Tô Viễn Hằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK