• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Từ  sau khi cha qua đời, hắn thật giống như dùng hết tất cả khí lực, luôn cảm thấy trầm trầm, cả người vô lực, ngủ mãi cũng không đủ giấc.

Tuy rằng bác sĩ Thu chưa nói, nhưng hắn biết chính mình đại khái là có vấn đề mệt mỏi về tinh thần. Hắn không muốn làm cho Bắc Đường Mẫn Khiêm lo lắng, ở trước mặt y còn có tinh thần vài phần. Nhưng một khi Bắc Đường Mẫn Khiêm đi ra ngoài, hắn liền không chút che giấu.

Tô Viễn Hằng trầm trầm không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên bị tiếng chuông cửa không ngừng vang lên đánh thức.

Hắn sương mù mở mắt ra, nhìn nhìn đồng hồ đầu giường, đã là hơn buổi chiều một chút. Cố hết sức ngồi dậy, phủ thêm áo, đi ra cửa.

“Ai a?”

“Tô đại ca, là ta!”

Tô Viễn Hằng nghe thanh âm quen tai, xuyên thấu qua mắt cửa vừa thấy, không khỏi lắp bắp kinh hãi, mở cửa ra.

“Tiểu Túc?”

“Tô đại ca!”

Tần Túc đánh tới, ôm lấy Tô Viễn Hằng.

“Tô đại ca! Ta rất nhớ ngươi a! Cuối cùng thấy ngươi , ha ha. . . . . .”

“Tiểu Túc, ngươi, ngươi sao lại đến đây?” Tô Viễn Hằng giật mình, cơ hồ nghĩ đến chính mình còn chưa ngủ tỉnh.

“Ta hiện tại được nghỉ đông, viện trưởng mụ mụ để cho ta vào trong thành mua cho cô nhi viện vài thứ đồ ăn, thuận tiện đến thăm ngươi. Ta gọi cho ngươi vài cuộc điện thoại, nhưng mà không ai tiếp. Muốn thử thời vận, cứ dựa theo địa chỉ ngươi cho tìm đến đây.”

Nguyên lai Trần viện trưởng biết nó muốn thi vào học viện y, vừa lúc lần này cô nhi viện mua một ít đồ vật phải vào thành, nó lại đang nghỉ đông, liền cho nó đến đây, thuận tiện khảo sát trường học một chút, đến thăm Tô Viễn Hằng. Nhưng mà mấy ngày hôm trước Tô Viễn Hằng cùng Bắc Đường Mẫn Khiêm còn ở tại biệt thự, rồi bận rộn tang lễ cha, cho nên nhà trọ này không ai. Tần Túc hôm nay một mình đến, vốn định nếu không ai ở thì về ngay, ai ngờ Tô Viễn Hằng thế nhưng có ở nhà.

Tô Viễn Hằng theo bản năng kéo áo khoác che kín người, có chút xấu hổ khẩn trương nói: “Trước đó vài ngày, ta luôn ở bên ngoài, gần đây vừa mới trở về.”

Tần Túc cùng hắn vào phòng, vui vẻ nói: “Không sao, ta biết ngươi sự tình nhiều, viện trưởng mụ mụ cũng bảo ta không cần quấy rầy ngươi. Ta chỉ là nhớ ngươi, đến thăm ngươi.”

Tô Viễn Hằng nghe ngữ thái của nó chân thành, cảm thấy ấm áp.

Bọn nhỏ ở cô nhi viện, ở trong lòng hắn tựa như người nhà.

Hắn mỉm cười hỏi: “Ngươi tới lúc nào? Mọi chuyện trong viện có tốt không? Hiện tại đang ở nơi nào? Có gì cần ta hỗ trợ không?”

“Ta đến ba ngày trước, chuyện trong viện đều hảo, hiện tại ở tại khách sạn nhỏ bên cạnh nhà ga.” Tần Túc có chút tò mò nhìn xem bốn phía, thật cẩn thận nói: “Tô đại ca, ta có thể đi thăm nhà ngươi không?”

Tô Viễn Hằng mỉm cười nói: “Có thể a. Ta mới vừa rời giường, đi đổi thân quần áo, ngươi tuỳ tiện nhìn xem.”

Hắn nghĩ đến chính mình vừa mới rời giường, hình tượng chật vật, hơn nữa, hơn nữa quần áo cũng có chút bất tiện, vội vàng trở về phòng ngủ rửa mặt chải đầu, tìm quần áo rộng rãi một chút thay ra.

Khi hắn đi ra, thấy Tần Túc mang một loại kính ngưỡng, tân kỳ, hâm mộ, tán thưởng cùng thần thái thật cẩn thận phức tạp, nhìn cách bày trí trong phòng.

“Tô đại ca, nơi này của ngươi thật tốt, cùng cô nhi viện hoàn toàn không giống nhau.”

Tô Viễn Hằng nghe nó ca ngợi, trong lòng đau xót.

Đứa nhỏ này từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, đều là trải qua cuộc sống tập thể, chưa từng có phòng riêng của chính mình, chưa từng có cuộc sống của một gia đình. Hơn nữa đứa trẻ lớn như Tần Túc, đã không có hy vọng được gia đình khác nhận nuôi.

“Nếu ngươi thích, ở trong thành mấy ngày nay có thể đến ở nơi này của ta.” Tô Viễn Hằng cơ hồ không hề nghĩ ngợi nói.

Ở trong lòng hắn, Tần Túc giống như đứa em trai của hắn.

“Thật sự?” Nhãn tình Tần Túc sáng lên, hưng phấn nói: “Thật sự có thể chứ? Tô đại ca, ngươi thật tốt quá! Như vậy có thể tiết kiệm tiền cho cô nhi viện.”

Tô Viễn Hằng cười nói: “Về sau ngươi tới đều có thể ở nơi này của ta.”

Tần Túc mạnh mẽ gật đầu: “Cám ơn Tô đại ca! Ta đây sẽ không khách khí ! Ngươi biết không, ta tìm khách sạn nhỏ là tối tiện nghi, còn phải trả một đêm năm mươi đồng, làm ta đau lòng chết đi được. Có thể cho Tiểu Bằng bọn họ mua nhiều ít kem a.”

Tô Viễn Hằng thấy nó đến, tâm tình cũng tốt lên, hỏi: “Cơm trưa ăn chưa? Như thế này, ta mang ngươi trở về lấy hành lý, hôm nay liền dọn lại đây đi.”

“Hảo! Hảo!”

Tần Túc lại mạnh gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK