• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm

Cửa phòng đột nhiên mở ra. Ba người trong phòng đều giật mình khi nhìn thấy Nguyễn Khánh Như đang đứng ngoài cửa phòng. Còn cô thì vô cùng bình tĩnh, cô bước từng bước về phía ba người họ.

“Thật sao? Chỉ cần cô ấy vui thì việc gì anh cũng làm sao? Kể cả việc làm cơ nghiệp cả đời của ba em tan thành mâ khói.” Nguyễn Khánh Như như rơi xuống địa ngục khi thấy hai người họ quấn quýt với nhau như thế.

Dương Văn Nhân thấy cô bước vào, hắn nhẹ nhàng đỡ Lục Ngạn ngồi xuống rồi đến bên cạnh Nguyễn Khánh Như.

“Em đến đây làm gì?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Tại sao em lại không thể đến đây? Em là bạn gái của anh mà.” 

Lục Ngạn không muốn thấy hai người kia đứng gần nhau nên níu lấy cánh tay Dương Văn Nhân.

“A… Nhân… Cô ấy chính là kẻ lần trước đã tát vào má em còn chửi em là mặt dày đeo bám theo anh đấy”. Lục Ngạn mở to mắt nói láo.

“Thật sao? Em có đau không? Đưa anh xem.” Dương Văn Nhân quay qua nhìn kĩ gò má của Lục Ngạn.

Anh quay qua mắng Nguyễn Khánh Như: “Tại sao cô có thể tùy tiện đánh người như thế?”

Vẻ mặt của Nguyễn Khánh Như tuyệt vọng, đôi mắt phiếm hồng đưa tay níu lấy cánh tay anh. Cô nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn.

“Anh có tin em không?” Cô tuyệt vọng níu lấy một tia hy vọng cuối cùng.

Dương Văn Nhân cảm thấy sự ủy khuất hiện rõ trong mắt cô. Anh do dự nhưng khi nhìn thấy nước mắt của Lục Ngạn thì lại hung hăng giật phăng tay Nguyễn Khánh Như ra làm cô ngã xuống đất.

Lục Ngạn cảm thấy hả hê trong lòng. Đây là kết quả mà cô mong muốn. Dương Văn Nhân cả đời chỉ có thể chịu sự sai khiến của cô.

“Cô chẳng qua chỉ là trò chơi cho Nhân thôi. Người anh ấy yêu đến cùng cũng chỉ có tôi. Cô nên tỉnh ngộ đi.”

“Nhân! Em đói rồi. Chúng ta đi ăn thôi.”

“Được” Anh trìu mến nhìn cô. Hai người đi lướt qua Nguyễn Khánh Như, coi cô như người vô hình.

Tâm Nguyễn Khánh Như đau quá. Thì ra từ trước đến giờ cô chỉ là trò chơi của anh. Nếu trước đây chỉ là anh không yêu cô, thì cũng không sao cả. Vì cô không muốn một tình yêu miễn cưỡng. Nhưng anh lại vì người khác mà hại ba cô phải nằm viện, hại công ty nhà cô đứng trên bờ vực thẳm. Tất cả chỉ vì cô đã yêu anh sao? Cô yêu anh là sai sao? Chẳng lẽ yêu lại là tội lỗi. Không, chưa nghe chính miệng anh nói ra thì cô không cam lòng.

Nguyễn Khánh Như chạy theo hai người đó. Khi họ gần đến cầu thang cuốn thì cô kịp thời níu lấy cánh tay anh.

“Anh hãy nhìn thẳng vào mắt em mà nói rằng anh chưa bao giờ yêu em. Anh nói đi.” Nguyễn Khánh Như xúc động gào lên.

“Cô phiền quá đi.” Dương Văn Nhân bực bội đẩy cô ra.

A…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK