Chuyện rất đơn giản. Bây giờ tổng giám đốc của bọn họ đang ngồi tra xét toàn bộ hoạt động của công ty trong vài năm trở lại đây. Cả căn phòng rộng thênh thang thế mà chỉ có tiếng lật giấy vang lên. Đến cả thở mà họ cũng không dám thở mạnh.
“Giám đốc Lâm, tại sao lại có những khoản chi không rõ nguồn gốc thế này?”
Giọng nói của Dương Văn Nhân vang lên vừa trầm vừa lạnh lùng làm cho ai nghe thấy cũng phải khiếp sợ.
Vừa nghe đến tên mình thì giám đốc Lâm đã giật nảy mình, miệng nói lắp bắp không thành lời.
“À… Đó là… Đó là… Tổng giám đốc Dương, đó là những khoảng chi cho các buổi tiệc chiêu đãi đối tác nước ngoài.”
Đang lúc tìm không ra lý do cho những khoản thâm hụt thì đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu giám đốc Lâm, thế là ông nói ra luôn không thèm đắn đo suy nghĩ xem nó có hợp lý không.
Bốp!
“Ông cho tôi là đứa con nít ba tuổi hả? Lý do đó mà cũng lấy ra xài được hả? Hay là ông xem thường năng lực của tôi?”
Dương Văn Nhân đập mạnh tài liệu xuống mặt bàn lớn tiếng quát.
Không cần tốn sức tìm hiểu cũng biết những khoản tiền đó đã vào túi riêng của các lão già này. Thế mà ông ta còn lớn tiếng cao giọng nói dối ở đây.
Chỉ cần tra xem tháng này có những cuộc làm ăn với những ai là có thể biết được ông ta có nói láo hay không. Được lắm, dám qua mắt anh thế thì anh sẽ cho ông ta nếm mùi vị thế nào là hối hận không kịp.
“Thư ký Trần, giao việc này cho bên thanh tra của công ty xử lý. Anh biết phải làm sao rồi đây.”
“Dạ vâng, tôi đã rõ.”
Kì này thì giám đốc Lâm thảm rồi. Mọi người ai nấy đều thầm nghĩ trong lòng.
Đã là nhân viên của Sunshine thì không ai không biết đến ban thanh tra của công ty. Người đứng đầu là Nhạc Vĩ, anh ta là người đồng sáng lập ra công ty và không có gì mà anh ta không thể tra ra được. Một khi đã bị tra ra thì người đó chỉ có kết cục rất là thê thảm.
“Không, tổng giám đốc xin cho tôi một cơ hội… xin anh… xin...”
Mặc cho giám đốc Lâm có gào thét cỡ nào thì người đàn ông đang ngồi trên cao kia cũng không quay lại. Cho đến khi không còn tiếng động nào thì mọi người vẫn còn cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Nhất là những người bớt xén của công.
“Thế nào? Còn ai không coi tôi ra gì nữa không? Bây giờ tôi cho mọi người một cơ hội ai đã làm gì thì tự đứng ra kể hết đi. Nếu không…”
Nói đến đây Dương Văn Nhân nở một nụ cười làm người ta phải rợn tóc gáy. Thế là ùn ùn mấy người tham ô đua nhau đi thú tội. Nói đùa sau, bây giờ nhận tội thì bất quá bị hạ chức, mất việc. Còn nếu không để họ tra ra thì chỉ còn nước ngồi “Bóc lịch” ít nhất 10 cuốn. Còn nếu không thảm hơn sẽ không còn một xu dính túi. Tự cứu lấy mình mới là thượng sách.
Thế là chỉ trong vòng một buổi sáng nội bộ công ty đã có một cuộc thanh lọc kinh hoàng. Bây giờ ai cũng chăm chú vào làm việc của mình không dám làm xằng bậy nữa.
“Nè, nè mọi người nghe gì chưa? Tổng giám đốc của chúng ta thật là tuyệt vời đó. Vừa mới ra tay đã tống cổ được tên giám đốc Lâm tham ô đó rồi.”
Một đồng nghiệp nữ không nén được sự hâm mộ mà la toáng lên. Sau đó là một người khác cũng không nén nổi xúc động mà nói thêm vào.