Diêu Xuân Nương bị gió đêm xung quanh làm cho hoảng sợ, đầu óc nóng bừng lên nói rằng muốn ngủ cùng Tề Thanh và gia đình hắn, nhưng ngủ thế nào, ngủ ở đâu, nàng hoàn toàn không nghĩ đến.
Tề Thanh cũng không nói gì, chỉ trầm mặc trải giường, lại giũ chăn đã ôm ra.
Hắn làm việc gì cũng có thói quen của một người thợ, giường tạm bợ cũng được trải phẳng phiu, mép thảm trải giường dài được gấp gọn gàng dưới đệm, tỉ mỉ như làm mộc.
Diêu Xuân Nương không giúp được gì, về nhà thay đồ xong, thì mang ghế nhỏ ra ngồi bên lò lửa, yên tĩnh ngồi đợi.
Tề Thanh bên này bận rộn không ngẩng đầu lên, trước mặt nàng lửa sáng rực, ánh lửa chiếu lên gương mặt trắng trẻo của nàng, nhìn thoáng qua như một đại tiểu thư khuê các lâm vào cảnh khốn cùng còn cần người hầu hạ.
Đường An vốn đang ngồi cạnh lò lửa học bài, nhìn nhìn Diêu Xuân Nương xinh đẹp, ánh mắt dần dần chuyển dời, rơi vào mặt nàng. Diêu Xuân Nương nhận ra ánh mắt của Đường An, đưa tay chọt chọt cái má lúm đồng tiền của bé, từ túi áo lấy ra một nắm kẹo to cho bé.
Mắt của Đường An sáng lên, bỏ sách chạy đến trước mặt Đường Anh, chia một nửa, cẩn thận bỏ vào túi áo ngoài của Đường Anh đang ngủ.
Đường Anh ngủ không sâu, bị Đường An làm như vậy thì tỉnh dậy, sờ sờ vào túi, khẽ gọi: “Tiểu An?”
Đường An nghe thấy Đường Anh gọi mình, vô thức đáp: “Vâng, tổ mẫu.”
Nói xong mới nhận ra mình đã đánh thức Đường Anh, phản ứng đầu tiên là quay lại nhìn Tề Thanh, thấy Tề Thanh không trách mắng mình, bé mới yên tâm.
Tề Thanh đưa lưng về phía Diêu Xuân Nương, Diêu Xuân Nương không thấy được biểu cảm của hắn, chỉ thấy hắn giơ tay chỉ vào giường. Đường An hiểu ý, giúp Đường Anh: “Tổ mẫu, ca đã chuẩn bị giường xong rồi, chúng ta đi lên giường ngủ thôi.”
Đường Anh chống ghế từ từ đứng dậy: “Được.”
Đường Anh lớn tuổi, đổi chỗ một hồi lại ngủ tiếp.
Đường An giúp Đường Anh đắp chăn xong, cũng chui vào chăn, dính chặt vào Đường Anh như một con gấu túi, nằm xuống, còn từ trong túi lấy ra một viên kẹo cho vào miệng.
Không đứa trẻ nào không thích ăn kẹo, Đường An vui vẻ nhắm mắt lại, từ trong chăn thò một tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Xuân Nương tỷ tỷ, mau đến ngủ cùng muội đi."
Diêu Xuân Nương nhìn bé, rồi quay lại nhìn Tề Thanh đang thêm củi vào lò, ngồi yên không nhúc nhích.
Đường An và Đường Anh nằm sát bên nhau, nếu Diêu Xuân Nương nằm lên thì nửa cái giường còn lại thì Tề Thanh sẽ làm sao, chẳng lẽ lại ngủ chung với nàng sao?
Đường An hình như cũng nhận ra vấn đề này, bé ngây thơ hỏi: "Ca, huynh ngủ ở đâu vậy? Huynh có muốn ngủ bên cạnh Xuân Nương tỷ tỷ không?"
Diêu Xuân Nương nghe câu nói vô tri của trẻ nhỏ này, mặt hơi nóng lên, nàng mím môi không nói gì. Nếu là người khác nói ra câu này, nàng chắc chắn sẽ lên tiếng hỏi lại, nhưng Đường An còn nhỏ, không hiểu những điều đó, nàng chỉ có thể làm thinh giả câm điếc.
Đây là sân nhà Tề Thanh, là hắn trải giường, Tề Thanh không nói gì, Diêu Xuân Nương cũng không đủ mặt dày để chui vào giường. Nàng nhìn chiếc ghế bập bênh trống, kéo chăn của mình đứng dậy, định sẽ ngủ tạm trên ghế một đêm.
Nhưng không ngờ Tề Thanh lại nhanh chóng động đậy trước một bước, hắn im lặng lấy một cái chăn ngồi gần ghế bập bênh, quay người lại, quay lưng về phía ba người nhắm mắt lại, động tác nhanh nhẹn như thể hắn đã không có ý định ngủ trên giường.
Diêu Xuân Nương ngẩn ra, nhìn vào tấm lưng rộng lớn của hắn, rồi nhìn vào cái chăn mà hắn để lại cho nàng.
Hắn mặc áo mỏng, chăn cũng mỏng, Diêu Xuân Nương có chút lo lắng trong lòng, trời lạnh như thế này không biết hắn có bị cảm lạnh không. Nàng suy nghĩ, quấn chăn lại từ từ chui vào ổ chăn mà hắn đã trải sẵn.
Chăn mà Tề Thanh để lại cho nàng như mới được làm năm nay, vừa nằm xuống nàng đã ngửi thấy mùi bông dễ chịu, không lâu sau, đôi tay chân lạnh cóng đã ấm lên, ngay cả cái lưng đau cũng như được thư giãn hơn vài phần.
Gió đêm nhẹ nhàng, lửa bập bùng, củi khô trong lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ lách tách như tiếng pháo.
Mèo lông nhảy lên giường, ngoan ngoãn cuộn tròn thân mình mềm mại nằm ở cuối giường, Diêu Xuân Nương mở mắt nhìn lên mái nhà sáng được ánh lửa chiếu sáng, không biết là vì bên cạnh có người hay vì ngủ ngoài sân, một lúc không thấy buồn ngủ.