Tề Thanh không phải là người câm, nhưng suốt ngày không nói năng gì, cũng không khác gì người câm, có lẽ là người có mệnh khổ phúc dày, vì vậy có không ít người âm thầm muốn tìm hắn về ở rể.
Nghe nói trong thôn Thập Lý ở ven sông có một cô nương trời sinh không thông minh lắm, nhà nàng ta cũng đã nhờ bà mối tìm Tề Thanh, nghĩ rằng nếu hắn vào cửa, bệnh ngốc của cô nương nhà mình có thể từ từ tốt lên.
Ở rể là chuyện lớn, trong thôn, nếu nam nhân ở rể sẽ bị người ta châm chọc cả đời, không biết có phải vì lý do này mà Tề Thanh chưa bao giờ đồng ý với ai hay không.
Nhưng nếu không ở rể, ai lại muốn gả cho một nam nhân như hắn, người mà suốt ngày không nói một lời nào?
Thực ra Tề Thanh ngoài việc cần chăm sóc một già một trẻ trong nhà, cùng với chút thiếu hụt là nói lắp, thì hắn không có điểm nào không bằng người khác. Hắn có thân thể khỏe mạnh, dáng dấp ngay thẳng, làm thợ mộc cũng kiếm được tiền, là một người có khả năng. Nếu Tưởng Chiêu Đệ kéo hắn ở rể, sau một năm rưỡi sinh được một đứa con bụ bẫm, danh tiếng sao chổi của nàng ta sẽ không công mà phá.
Giọng hắn thấp, nói cũng chậm, nhưng giọng điệu rất quyết đoán, nói xong cúi đầu, tiếp tục chăm chú làm việc, ngay cả ý định mời Lý Thanh Điền vào ngồi cũng không có.
Lý Thanh Điền rõ ràng đã tìm hiểu trước tình hình nhà hắn, thấy Tề Thanh từ chối cũng không vội vàng, từ từ khuyên: “Ôi, lấy về làm gì, ngươi giữ lại mà ăn, Tưởng cô nương đặc biệt nhờ ta mang đến, nhà người ta gia nghiệp lớn, vài con gà con vịt mà thôi, không là gì, không là gì.”
Tề Thanh không hé răng, cầm cưa bắt đầu cưa gỗ.
Tiếng cưa gỗ vang lên chói tai, rõ ràng là đang đuổi người đi, nhưng hắn đã đánh giá thấp khả năng bám riết của Lý Thanh Điền. Lý Thanh Điền bị từ chối cũng không tức giận, hắng giọng nâng tông, tiếp tục mỉm cười nói: “Ôi, Tề Thanh à, Tưởng gia thật lòng coi tọng ngươi, nghe nói năm nay còn định mở thêm một quán mì, đặc biệt để dành cho Tưởng đại cô nương và nữ tế tương lai…”
Bà ta vừa nói vừa để vụn gỗ bay vào miệng, bà ta nhăn mặt lùi lại một bước, nhổ ra vài cái, đổi hướng đứng. “Tưởng gia còn định mua một mảnh đất để xây nhà mới cho Tưởng đại cô nương, nhà nàng ta đã nói rõ với ta, ngươi qua đó, có thể đưa cả tổ mẫu và nha đầu Đường An đi cùng, không cần như bây giờ một mình gánh vác cả gia đình. Quán mì Tưởng gia, ngươi biết đấy, lần nào đi chợ cũng đông người, chắc chắn ngươi cũng đã gặp Tưởng cô nương, đến lúc đó ngươi và Tưởng cô nương hỗ trợ lẫn nhau, sang năm sinh một đứa con bụ bẫm, cả nhà hòa thuận vui vẻ, tốt biết bao, có phải hay không?”
Những lời này nói rất chu toàn, Diêu Xuân Nương nghe mà có chút động lòng. Tề Thanh có một nhà ba người, trên có tổ mẫu mù lòa, dưới có muội muội đang đi học, ngày thường hắn nấu nướng làm việc, vừa làm tôn tử vừa làm phụ thân, đôi khi làm xong công việc mộc còn phải cầm cuốc ra ruộng. Diêu Xuân Nương đã gả đến thôn Lê Thủy được một đoạn thời gian, nhưng gần như chưa thấy hắn nghỉ ngơi bao giờ. Nếu hắn và Tưởng cô nương thành thân, nói không chừng hai người sẽ sống an nhàn hơn một chút.
Nhưng Tề Thanh vẫn im lặng, chỉ lắc đầu thể hiện sự từ chối.