• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giường của Diêu Xuân Nương thấp, chỉ đến đầu gối Tề Thanh, hắn không tiện ngồi lên giường nàng, nên cầm rượu thuốc chậm rãi ngồi quỳ xuống.

Trước khi xuất giá, nàng ít làm việc nặng, nên dưỡng ra được một làn da mịn màng trắng trẻo, giữa lưng có một đường sống lưng hãm xuống như khe tuyết, tiếp xuống chút nữa là bờ m.ô.n.g hơi cong, thắt lưng quần bó sát vào cơ thể, tạo ra một vết đỏ nhẹ.

Tề Thanh không dám liếc mắt nhìn vào eo Diêu Xuân Nương, hắn đổ rượu thuốc xoa ở trong lòng bàn tay cho ấm lên, người bình thường làm việc rất nhanh nhẹn, giờ phút này lại trở nên bó tay bó chân, rượu thuốc sắp chảy ra mà không biết nên bôi vào đâu.

Diêu Xuân Nương chờ mãi không thấy hắn động đậy, nhỏ giọng thúc giục: “Ngươi bôi đi.”

Nàng sợ đau, nói chuyện mà tay cũng run lên, nhưng giọng điệu lại cứng rắn như đá, Tề Thanh nhìn vào chiếc gáy đen nhánh của nàng, nói: “Sẽ, sẽ đau, chịu, chịu đựng.”

Diêu Xuân Nương không nói gì, chỉ dùng sức siết chặt gối.

Tề Thanh hồi mới học làm mộc, chặt cây, mang gỗ, va chạm là điều không thể tránh khỏi, một ngày làm việc về lưng đau nhức, lâu dần, hắn cũng đã có kinh nghiệm trong việc bôi rượu thuốc.

Nói đơn giản hơn, là dù có đau đến mức hoa mắt cũng không buông tay, với bản thân thì vậy, giờ với Diêu Xuân Nương, lực tay cũng không nhẹ đi bao nhiêu.

Bàn tay thô ráp và ấm áp ấn lên tấm lưng trắng nõn, đầu tiên nhè nhẹ rồi sau đó mạnh mẽ xoa lên da thịt, đau đến mức khiến Diêu Xuân Nương không thể có chút tâm tư suồng sã nào.

Ngày thường nàng nhìn thấy Tề Thanh làm việc, đoán rằng lực tay của hắn có phần mạnh hơn người khác, nhưng giờ mới thực sự cảm nhận được sức mạnh của hắn đáng sợ đến mức nào, chỉ cần một cái xoa nhẹ lên lưng cũng khiến nàng đau đến run rẩy.

Trộm khóc và khóc trước mặt người khác là hai chuyện khác nhau, nàng cắn chặt môi, mặt chôn trong gối, nước mắt thấm ướt gối, cố gắng không để phát ra tiếng kêu.

Tề Thanh thấy nàng không khóc không kêu, có chút lo lắng nàng đau đến ngất đi, lại sợ nàng nhịn không thở được, hắn đưa tay vào dưới cổ nàng, nâng mặt nàng lên.



Một gương mặt ướt đẫm mồ hôi hiện ra trước mắt, đôi mắt trước đây trong veo như nước giờ đây khóc đỏ bừng, môi gần như bị nàng tự cắn nát.

Diêu Xuân Nương nắm tay hắn muốn đẩy ra: “Ngươi làm gì vậy?”

Tề Thanh không nhìn lâu, thấy nàng vẫn tỉnh táo thì quay đi, hắn rụt tay lại, nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng che mặt.”

Nếu không để gối che mặt, Diêu Xuân Nương chắc chắn sẽ khóc thành một đứa ngốc, nàng cố gắng chịu đựng, Tề Thanh lại bắt nàng lộ mặt ra, nàng tự nhiên không nghe, Tề Thanh buông tay thì nàng lại chôn mặt vào gối.

Nhưng không ngờ ngay giây tiếp theo, Tề Thanh lại nâng mặt nàng lên, hắn nhíu mày: “Đừng, đừng che.”

Diêu Xuân Nương vốn đã đau đớn đến phiền lòng, lại thấy hắn cứ tiếp tục làm phiền nàng, trong cơn cam chịu, nàng nức nở: “Đừng động ta nữa, che cũng không c.h.ế.t được đâu.”

Tề Thanh nghiêm túc nói: “Có, có thể che chết.”

Trong thôn trước đây đã có người say rượu nằm sấp ngủ khiến bản thân bị che ngợp c.h.ế.t đi, gia đình đã tìm đến hắn làm quan tài.

Diêu Xuân Nương còn trẻ, tạm thời chưa muốn chết, nàng nghe thấy câu này, ngơ ngác hỏi hắn: “Thật sao?”

Tề Thanh gật đầu: “Thật, thật đấy.”

Hắn nói xong, không biết tay đang xoa ở đâu, Diêu Xuân Nương bỗng nhiên khóc lớn, nàng nức nở quát hắn: “Ngươi nhẹ tay một chút! Đây là lưng, không phải gỗ cứng của ngươi đâu!”

Tề Thanh bị quát cũng không tức giận: “Nhẹ, nhẹ chút…”

Nước mắt Diêu Xuân Nương như chuỗi hạt đứt chảy xuống, khóc nói: “Nói nhẹ thì ngươi nhẹ một chút đi.”



Tề Thanh nhìn nàng một cái, lắp bắp nói nốt phần sau: “Không, không tốt lên.”

Dù vậy, Tề Thanh vẫn cảm thấy nếu tiếp tục xoa mạnh hơn, lưng Diêu Xuân Nương sẽ gãy mất.

Hắn lại nhỏ vài giọt rượu thuốc vào tay, chăm chú xoa bóp lưng nàng, cho đến khi lưng nàng nóng đỏ lên, hắn mới buông tay.

Tề Thanh kéo vạt áo nàng xuống, nhanh chóng đứng dậy quay mặt đi, lấy nút chai trên tủ đầu giường đậy lại: “Xong, xong rồi.”

Rượu thuốc này hiệu quả kỳ diệu, lưng Diêu Xuân Nương giờ nóng như lửa, thực sự không còn đau nhiều nữa. Nàng lau nước mắt, xem hắn thành lão lương y trong thôn, hỏi hắn: “Cái này còn bao lâu thì khỏi?”

Tề Thanh đáp: “Mười, mười ngày.”

Diêu Xuân Nương khổ sở nhắm mắt lại: “Vậy mười ngày nay ta không thể xuống giường sao?”

Tề Thanh lắc đầu: “Khỏi thì mười, mười ngày, xuống, xuống giường hai ba, ba ngày.”

Diêu Xuân Nương “ồ” một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, hỏi hắn: “Vậy ngày mai ngươi có thể giúp ta bôi thuốc lần nữa không?”

Nàng như bỗng dưng ngớ ngẩn, không rõ việc gọi một nam nhân thân thể khỏe mạnh như hắn vào nhà có ý nghĩa gì, Tề Thanh nghĩ vậy, đặt rượu thuốc lên tủ đầu giường của nàng, một lúc lâu mới nhẹ gật đầu: “Có, có thể.”

Không ngờ trong lòng Diêu Xuân Nương lại rất rõ ràng, nàng yếu ớt nằm trên giường, nhắc nhở: “Đừng để ai thấy, sẽ có lời ra tiếng vào.”

Tề Thanh: “... Ừ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK