• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía đông đã tảng sáng, sương mù quấn quanh núi.

Khi Diêu Xuân Nương mở mắt thì trời vẫn còn mờ sáng, không ngờ Tề Thanh dậy sớm hơn nàng, hắn đưa lưng về phía giường ngồi bên lò, đang lấy những mảnh củi bị bụi che lấp lỗ thông khí trong lò.

Lửa trong lò cháy rất mạnh, đống củi tích ở một bên sắp cháy hết, có lẽ đêm qua Tề Thanh đã dậy vài lần để thêm củi.

Ngọn lửa xua tan cái lạnh buổi sáng, không lạnh lẽo, Diêu Xuân Nương nhìn Đường An và Đường Anh đang ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng kéo chăn, chống tay lên giường chậm rãi đứng dậy.

Không ngờ vừa động đậy, lưng nàng đột nhiên đau nhói do cơ bắp căng ra, nàng không hề đề phòng, không thể không phát ra một tiếng kêu đau nhỏ.

"Á..."

Tề Thanh nghe thấy âm thanh quay đầu lại, thấy Diêu Xuân Nương che miệng, lo lắng nhìn Đường An và Đường Anh, như đang sợ làm bọn họ tỉnh dậy.

Diêu Xuân Nương nằm ngủ không ngay ngắn, đêm qua bị lửa trong lò hơ nóng, vô thức đã mở hai cái cúc áo. Lúc này nàng ngồi trên giường, cổ áo hơi mở, lộ ra một mảng da thịt nhỏ dưới cổ.

Da thịt mềm mại, trắng đến chói mắt.

Màu trắng kia vụt qua mắt Tề Thanh làm hắn ngẩn người một chút, sau đó lập tức tránh ánh mắt đi, rũ mắt xuống cầm kẹp lửa, tiếp tục yên lặng dọn dẹp tro trong lò.

Diêu Xuân Nương không để ý đến động tĩnh của Tề Thanh, hôm qua nàng vô tình bị kéo căng mạnh ở lưng, ngủ một giấc dậy càng thấy đau, Diêu Xuân Nương nhíu mày nhẹ nhàng xoa lưng, di chuyển đến bên giường chậm rãi cúi xuống mang giày.

Trời đã sáng, nếu có ai đi qua sân mà thấy nàng, một quả phụ ngủ ở nhà Tề Thanh, chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào.


Nửa đêm qua trời đất yên tĩnh, bình yên vô sự, có lẽ tiếng động của đất trời rung chuyển sẽ không xuất hiện nữa. Diêu Xuân Nương gấp lại chăn bông dày của Tề Thanh, rồi ôm chăn hoa của mình, dự định về nhà.

Tề Thanh nghe thấy động tĩnh phía sau nhưng không quay đầu lại, cho đến khi Diêu Xuân Nương từ phía sau nhẹ nhàng vỗ vai hắn, hắn mới xoay người lại.

Nàng mở to đôi mắt hạnh nhìn hắn, chỉ tay về phía nhà mình, nhỏ giọng nói: “Ta về đây.”



Cúc trên cổ áo của nàng đã cài lên, nhưng tóc rối bù không kịp chải, rối tung xõa trên người. Tóc nàng dài, đứng cạnh hắn, đuôi tóc đã chạm đến vai hắn.

Diêu Xuân Nương nhíu mày kéo một lọn tóc, như cảm thấy nó không nghe lời, nắm lấy đuôi tóc tự quất vào mình một cái.


Tề Thanh không biểu lộ gì, chỉ dịch sang bên cạnh hai tấc để tránh, gật đầu đáp lại lời nàng.

Tề Thanh không nói gì, Diêu Xuân Nương vừa mới thức dậy cũng không thích nói chuyện, nói xong một câu thì đi luôn.

Nàng đi được hai bước, theo thói quen từ trong túi lấy ra một viên kẹo bỏ vào miệng, rồi bỗng nhớ ra điều gì, quay lại, lục trong túi, lấy ra vài viên kẹo cuối cùng đưa cho Tề Thanh: “Cảm ơn ngươi vì cái chăn.”

Nàng vẫn còn hơi buồn ngủ, nói chuyện với kẹo trong miệng cũng thấp giọng, không quan tâm Tề Thanh có thích ăn kẹo hay không, kéo mở túi áo của hắn rồi bỏ kẹo vào, tùy ý như đang đối xử với một đứa trẻ bốn năm tuổi.

Sau đó không đợi Tề Thanh phản ứng, nàng lại quay người đi.

Tề Thanh có chút không kịp phản ứng, hắn nâng khuỷu tay lên, hơi ngạc nhiên nhìn túi áo phồng lên vì kẹo, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Xuân Nương đang ôm chăn đi về nhà.

Ánh mặt trời rực rỡ làm đỏ mặt hắn, trong chốc lát, hắn như thấy từ bóng lưng của Diêu Xuân Nương một hình ảnh nhỏ bé đi một mình trong đêm, cũng đã từng hào phóng mời hắn ăn vài viên kẹo.

Tề Thanh chậm rãi chớp mắt, đặt kẹp lửa xuống, mở túi áo, lấy một viên kẹo bóc vỏ bỏ vào miệng.

Vẫn ngọt ngào như trước.

Đêm qua bị động đất đánh thức, sáng nay lại dậy sớm hơn cả gà, Diêu Xuân Nương về nhà thì ngã đầu xuống ngủ tiếp.

Nàng định ngủ đến khi mặt trời lên cao, nhưng không ngờ chỉ ngủ được hai canh giờ đã bị cơn đau làm cho thức dậy.

Nàng sợ lại làm tổn thương tới lưng nữa, nên nằm sấp mà ngủ, không ngờ tấm lưng kia càng ngủ càng đau, thậm chí không thấy đỡ chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK