Thi giáo sư dùng dao và nĩa ăn sandwich, tướng ăn phi thường tao nhã. Sau khi nàng uống một ngụm coffee, đẩy lọ đường trên bàn tới, múc hai viên đường lên, suy nghĩ một chút, lại chỉ bỏ một viên.
Đường Chu thấy nàng thêm đường viên, dùng cũng là mứt hoa quả mỡ bò, mà làm cho mình lại là món tráng miệng vừa ngọt vừa có hương vị phong phú.
Có một chút tư vị khó tả chuyển động ở trong lòng.
Lời cảm ơn đã nói quá nhiều lần, mỗi lần cũng chỉ vài lời cảm ơn đơn điệu, cảm thấy quá nhẹ nhàng, Đường Chu cảm giác dường như chính mình hình như không nghĩ đến những chuyện khác.
Vậy vào lúc này có phải là nên trò chuyện chăng? Nàng ấy sẽ muốn nói gì nhỉ?
Ánh mắt Thi Từ thăm dò qua, Đường Chu theo bản năng liền từ bỏ việc bắt chuyện.
Thi Từ câu môi dưới, trò chuyện với cô, "Ai, cô rất hiếu kì, em không thích Thi Hải ở điểm nào?"
Đường Chu suýt chút nữa cắn trúng cái muỗng.
Thi Từ: "Khách quan tới mà nói, cái thằng em trai ngu ngốc kia của cô dáng dấp không tệ lắm, tính cách cũng vẫn tính là được, em nói em không thích con trai nhỏ tuổi hơn, là cảm thấy nó không đủ trưởng thành sao?"
Đường Chu có chút không dám ăn tiếp.
Thi Từ phốc phốc lại là nở nụ cười, "Em cứ ăn tiếp đi, chớ sốt sắng."
Đường Chu nắm chặt cái muỗng, "Em. . ."
Thi Từ: "Cô đoán việc em không thích con trai nhỏ tuổi hơn thật ra chỉ là cái cớ đúng không? Kỳ thực em chỉ là không thích nó phải không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Chu căng lên, hai hàng lông mày nhíu lại rất chặt.
Lúc Thi Từ nói chuyện trong mắt đều là ngậm lấy ý cười, ôn hòa như gió xuân, khiến người ta không hề cảnh giác.
Đường Chu chần chừ mở miệng, "Cậu ấy rất tốt, thế nhưng. . ."
Thi Từ cười thay cô nói tiếp, "Nhưng bọn em lại là người ở hai thế giới khác nhau? Nhưng bọn em không có điểm tương đồng? Hay tạm thời em không muốn nói chuyện yêu đương?"
Đường Chu: ". . ."
Cô giật giật khóe môi, lại mân môi lên.
Hai tay Thi Từ nâng quai hàm, hướng về phía cô chớp mắt, lại thay cô bổ sung, học cô xưng hô với chính mình, "Thi giáo sư, cần nói thì cô cũng đã nói hết rồi, em còn có thể nói gì nữa. . ."
Bình thường Đường Chu hay kiểu lời ít mà ý nhiều, chỉ là đơn thuần biểu đạt thông tin, rất ít khi mang ngữ khí cùng sắc thái tình cảm bên ngoài vào.
Thi Từ nhớ lại câu nói ba chữ trong phần mềm kia của cô, ba chữ, ". . . Không phải đâu." kia có lẽ là lỡ tay nhấn nhầm, có lẽ lúc đó tâm tình của Đường Chu giống hệt trong tưởng tượng của mình, trong giọng nói trong suốt như thường lệ của cô có thêm một chút tâm ý ngọt ngào mềm mại.
Thi Từ không hay ănngọt, không có nghĩa là nàng không thích ăn, nhưng mà nhất định phải khống chế.
Cảm giác mấy chữ kia, ngọt đến ê răng, cũng giống như ý cười vừa nãy chợt lóe lên của Đường Chu.
Càng là hiếm thấy thì càng là hiếm lạ.
Càng là hiếm thấy thì càng muốn thấy nhiều.
Nàng đoán trước những lời mà Đường Chu muốn nói, đem từ "Thi giáo sư" gọi đến mềm nhũn, lời nói mềm đến mức giống đang làm nũng vậy.
Nếu như Đường Chu thật sự tự nhủ như vậy, nàng cảm giác nhất định rất tốt đẹp.
Thi Từ có thể nhận ra này điểm không thể nói rõ được này của bản thân, cũng không tả rõ được tâm tư của mình, có lẽ nàng vẫn cảm thấy không quá giống.
Nàng lúc mười lăm tuổi sáng tỏ xu hướng tính dục của bản thân, cùng năm liền có mối tình đầu, đến bây giờ đã ngoài ba mươi, yêu đương chính thức cũng có ba lần. Mỗi một lần nàng đều rất nhanh chóng xác nhận tâm ý của bản thân, chủ động xuất kích, nàng không thích nhất là lề mà lề mề, lãng phí thời gian, phụ lòng cảnh xuân.
Ba năm trước, Đinh nữ sĩ nhận nuôi Pudding, khi đó nó vẫn còn là một con cún con lông xù nhỏ xíu, thích dùng con mắt to tròn đen lay láy ngước nhìn người, dùng cái mũi trắng nhỏ xíu ngửi lấy hơi người, nàng thích ôm ấp nó, cầm thức ăn trêu nó.
Nên tâm lý bây giờ chắc là tương tự lúc đó chứ? Nhưng lại có chút không giống lắm.
Lần đầu tiên Thi giáo sư không hiểu rõ tâm lý của chính mình, cho nên cứ đi theo con tim đi.
Có thể lời này vừa nói xong, nàng mới hậu tri hậu giác cảm thấy hình như có chút không tốt lắm. . .
Giọng nói kia rất giống tán tỉnh.
Cũng không biết Đường Chu có hiểu hay không. . .
Trên mặt Thi Từ mỉm cười như thường lệ, cẩn thận quan sát phản ứng của Đường Chu.
Cô bé này sửng sốt vài giây mới phản ứng được, cô muốn vội vàng nói gì đó, con ngươi đen như mực dường như lấp lánh ánh nước, gò má cấp tốc đỏ lên, nhưng mà hình như cô không biết nói gì hơn, chỉ có thể theo bản năng trả lời, "Vậy, cũng không phải như vậy. . ."
Thi Từ nhìn cô, da Đường Chu rất trắng, phần lớn thời gian là trắng xám, nhìn qua giống không đủ dinh dưỡng. Dưới ánh mặt trời sáng rực rỡ trong phòng ăn, gò má hơi phiếm hồng kia của cô giống như cánh hoa trong suốt.
"Ồ?" Thi Từ vẫn là muốn trêu nàng.
"Thi Hải rất tốt. . ." Đường Chu lại bắt đầu nói từ đầu," Cậu ấy rất sáng sủa như ánh mặt trời, không buồn không lo, nữ sinh bên cạnh cậu ấy hẳn nên rất vui vẻ. . ."
Tầm mắt Đường Chu buông xuống, nhìn bát sữa chua yến mạch đã ăn một nửa, lông mi thật dài như cặp cánh bướm bất động, nốt ruồi màu trà giấu ở dưới mí mắt cô cũng rũ xuống, trong tia nắng sáng sớm của ngày hè, giống một giọt nước mắt lăn xuống.
"Cậu ấy là đối tượng yêu đương rất tốt, nhưng em không xứng."
Nàng mới bao nhiêu tuổi? Liền nói câu như thế này? Cảm giác giống như một tay già đời tình trường lão luyện ngang dọc mấy chục năm đang cảm khái chuyện tang thương đã xảy ra, người lớn hơn so với cô mười tuổi là Thi Từ đây cũng sẽ không nói vậy.
Nếu như một thanh niên khác thốt ra câu gần như lập dị này, Thi Từ sẽ xì một tiếng.
Nhưng là âm điệu Đường Chu nhẹ nhàng, vẻ mặt nhàn nhạt, nốt ruồi lệ lóe lên, như giọt sương sớm trên cánh hoa.
Ý cười Thi Từ thu lại, con mắt của nàng lúc cười đặc biệt câu người, lúc không cười cũng là nhu tình thâm thúy. Nàng không cần lên tiếng, ánh mắt kia đã nói lên rất nhiều thứ rồi.
Đừng nói chính mình như vậy.
Tâm của Đường Chu, không biết lý do, bản thân cũng không biết tại sao, lạichua xót đau đớn như vậy. Kỳ thực đã rất lâu rồi cô không còn nói ra những câu để lộ ra nội tâm của bản thân như thế.
Bạn tốt hiện tại của nàng cũng chỉ có một mình Trương Tử Nam, phương thức các cô ở chung đều là Trương Tử Nam nói, Đường Chu nghe, tình cờ nói đến chuyện của Đường Chu, cậu ấy đều là lờ sang chuyện khác.
Là từ khi nào thì bắt đầu đây?
Cô cũng đã từng có những nhóm bạn thân líu ra líu ríu tụ lại cùng nhau chia sẻ tâm sự.
Đến lúc cha qua đời mẹ bệnh nặng nằm viện, cô thỉnh thoảng phải xin nghỉ học để đến bệnh viện, lúc đi học thì liền điên cuồng học bù các kiến thức bị thiếu.
Dần dần kéo dài khoảng cách với bạn bè cùng lứa tuổi.
Các cậu ấy đang nói về màu son mới nhất, theo đuổi minh tinh mới ra mắt, tán gẫu về nam sinh thầm mến trong lòng, có mụn thì buồn phiền, xếp hạng kiểm tra nên mất hứng.
Lúc đó cô đang làm gì? Lo lắng chuyện ăn uống của mẹ, lo lắng kết quả chữa bệnh bằng hóa chất của bà, mỗi ngày đều suy nghĩ xem có đủ tiền hay không, mỗi ngày đều cật lực bỏ tinh lực ra để học tập.
Có một thời gian rất lâu cô ngủ không ngon, ăn cơm không ngon, lại ép mình phải ăn phải ngủ, bức mình không thể để mẹ thấy bản thân không ổn.
Cũng không phải không cùng bạn bè nói qua, nhưng đều là những đứa trẻ đang trong thời kỳ trưởng thành, những chuyện muộn phiền tức giận nhỏ nhặt có thể cùng chia sớt, loại chuyện sinh ly tử biệt lớn thế này, các cậu ấy đều không thể ra sức.
Dần dần, Đường Chu trở thành người không được hoan nghênh, cô vừa xuất hiện, hiện trường đang nhốn nháo nhộn nhịp trong nháy mắt sẽ an tĩnh, ánh mắt lịch sự mỉm cười cùng đồng tình của mọi người đã nói rõ tất cả.
Ai cũng không thích những người mang trọng trách lớn lao nặng nề ảnh hưởng đến bản thân.
Cô nhưng thật ra đã biết đến.
Lúc đó có một nam sinh có chút hảo cảm, đối phương đang theo đuổi cô, lúc đầu còn có thể biểu hiện sự quan tâm đối với cô, sau đó liền trốn tránh cô.
Có lần trên đường cô tìm hắn, trong lúc vô tình nghe được hắn nói với những khác người: "Cả ngày mang vẻ mặt đưa đám, mỗi lần đều nói chuyện khổ sở của mình, tui cũng biết mệt chứ? Nếu không phải khuôn mặt dễ nhìn thì tui cũng sợ bỏ chạy rồi."
Đường Chu vĩnh viễn nhớ tới câu nói này.
Nguyên lai cô khiến người khác không hài lòng như thế.
Cũng không phải là không thất vọng hay thương tâm.
Chỉ là thời gian thất vọng cùng thương tâm đều quá xa xỉ.
Cô dùng hết tất cả thời gian để học tập, còn có tranh cướp mẹ cùng thần chếp.
Cô quá mệt mỏi, đã từng nói ra hết, từng thổ lộ tâm tư, lúc trước còn có thể tự mình kỳ vọng, lâu dần, cô sẽ không nói ra, cũng không đi tìm hiểu nữa.
Nhiều năm như vậy, cũng đã quen rồi.
Người như cô, làm bạn bè hay người yêu của cô đều sẽ rất mệt.
Cho nên cô mới nói mình không phải là đối tượng yêu đương tốt.
"Em không phải đối tượng yêu đương tốt."
Lời này lúc cô bị Trương Tử Nam đuổi theo hỏi tại sao không thích Thi Hải cũng đã nói qua, Trương Tử Nam phi thường không hiểu, đuổi theo hỏi cô, "Sao bà nói chuyện y như người già vậy, đây là ý gì a, bà không thử qua làm sao biết!" vân vân và mây mây, Đường Chu không nói ra được, chỉ có thể trầm mặc nhàn nhạt cười nhẹ một cái.
Nàng rất quý trọng người bạn Trương Tử Nam này, rất nhiều lúc sẽ nói với cậu ấy một vài lời tự đáy lòng, nhưng trước đó cũng phải dứt bỏ được thứ chôn trong lòng ấy đi rồi mới nói ra.
Có thể nói ra những lời như vậy, có thể trải lòng một chút cô liền đã thỏa mãn.
Đại khái là Thi Từ đối với cô quá ôn hòa, cô mới nói ra nhiều hơn.
Nhưng sau khi nói ra miệng xong, cô có chút quẫn bách không biết làm sao, không nghĩ đến có thể nhận được một ánh mắt ôn nhu đến như thế.
Nàng cũng hiểu được lời không nói ra bên trong ánh mắt kia của Thi Từ.
Nhất thời hai người đều không nói gì.
Đường Chu dựa theo lẽ thường suy đoán, cũng biết lời này của mình không quá tốt để nói tiếp, có chút khiến người ta lúng túng.
Trải qua mấy lần gặp gỡ, ấn tượng của Đường Chu với Thi Từ là cảm thấy Thi giáo sư là một tấm gương của các cô gái trẻ, bề ngoài xuất sắc, còn có tài hoa đầy mình, sặc sỡ loá mắt.
Ngươi cho rằng người như vậy sẽ cao cao tại thượng, kỳ thực nàng không phải như vậy, nàng tự kiêu lại không thanh cao, tự tin cũng rất hiền hoà.
Đường Chu xem nàng là người thầy mà tôn trọng, chỉ là có vài thời điểm Thi Từ sẽ nói đùa một vài câu khiến cô không biết trả lời như thế nào, những cái này đều không sao cả. Nhưng là bởi vì cô khiến cho đối phương trầm mặc, cô cảm thấy không tốt lắm.
Cô muốn khơi gợi bầu không khí tốt lên, "Cảm tình của cô và Thi Hảithật tốt.""
Thi Hải là một bất ngờ đối với mẹ của cô, với cô cũng vậy. Bọn cô vẫn được coi là tốt đi, dùng thuật ngữ internet hiện đại mà nói – tình chị em như hoa plastic." Thi Từ nói.
* tình chị em như hoa plastic (ý nói giống hoa giả làm bằng nhựa, bên ngoài tốt đẹp nhưng vẫn là hàng giả)
Nào có người đi nói mình cùng em trai như vậy?
Đường Chu gặp qua bọn họ mấy lần, đối với nhau rất tự nhiên thân thuộc, hơn nữa Thi Hải rõ ràng rất ỷ lại người chị này, tối hôm qua ở tiệm đồ nướng còn nói chị gái rất sủng hắn, gọi một cuộc điện thoại quả nhiên đến ngay.
Đường Chu biết Thi Từ nói đùa, bị lời của nàng chọc cười, mặt mày nở ra một chút ý cười.
"Em là con một sao? Trong nhà còn có anh chị em gì không?" Thi Từ cười hỏi.
Đường Chu tĩnh tĩnh, lắc lắc đầu, "Không có, chỉ có một mình em."
Thi Từ nhìn nàng, "Cái thằng em trai ngốc kia từng nói với cô, muốn nhận em làm chị gái. . ."
Đường Chu sững sờ, "A?"
Thi Từ vung vung tay, "Hình như là đứa bạn nào đó dạy cho nó, xem như là muốn rút ngắn khoảng cách với em đi."
Đường Chu: ". . ."
Nội tâm lên tiếng rằng đây thực sự là cái ý đồ xấu.
Thi Từ nghiêng đầu nhìn cô cười, "Cô nói với nó cô có hắn một tên em trai là đủ rồi, không muốn có em gái."
Đường Chu nhìn chằm chằm cốc, trong lòng đang nói em cũng không muốn có thêm em trai.
Thi Từ dựa vào nét mặt của cô là có thể đoán ra tâm tư của cô bé này, nói vậy lúc này nội tâm cô bé hẳn là đang vòng tới vòng lui.
"Em hiểu ý của cô rồi. . ."
Thi Từ câu môi mà cười nói với cô: "Cô học khoa chính quy cũng là học ở Nam đại, không cùng hệ với em, bất quá cũng có thể tính là học tỷ của em. Không cần cứ luôn miệng gọi là cô nữa."
Đường Chu không nghĩ tới đề tài sẽ đột nhiên thay đổi, cô chớp mắt, thả ra một tiếng, "Vâng."
"Em có thể gọi là học tỷ."
Thi Từ vén lại tóc mai, ánh sáng trong đáy mắt như có nhiệt độ, cũng không thiêu đốt người, nhưng rất tỏa sáng, lại có chút ý tứ không nói được, "Hay gọi cô là Thi (học) tỷ tỷ cũng được."
Đường Chu không nghĩ tới việc đề tài bị chuyển đi, không biết là bởi vì ngữ khí của Thi Từ hay là ánh mắt của nàng, mí mắt cô chớp chớp, lắc đầu nói:". . . Không được."
Có lẽ là chính Đường Chu cũng không hề hay biết, lần này ngay cả cổ của cô cũng đều nổi lên một lớp đỏ hồng.
Hai tay Thi Từ nâng quai hàm, thoáng chớp chớp mắt nhìn cô, lại cười rộ lên.
Danh Sách Chương: