Chưa trở về.
Thi Từ nửa dựa vào giường, cầm điện thoại di động chơi một lúc.
Qua 20', Đường Chu vẫn chưa nhắn lại.
Hẳn là vẫn chưa trở về.
Thi Từ xoa xoa thái dương.
Nàng có chút mệt mỏi, dòng suy nghĩ cũng có chút lẫn lộn.
Nàng cũng không còn ở cái thời là thanh thiếu niên vừa phát hiện tính hướng của mình, sẽ vì thích con gái mà ưu tư, tâm đầy nhiệt huyết mà đi làm những chuyện manh động.
Nhưng Thi Từ nhớ lại lúc nàng cùng Đường Chu chung đụng qua lại, nàng xác thực biểu hiện không giống một người lớn tuổi nên làm.
Giống như vừa rồi, kéo cô chạy trong mưa.
Chính là hôm nay, trăm công nghìn việc chạy về.
Chỉ là vì nhìn cô một chút, thêm một chút thời gian chung đụng.
Thích trêu chọc cô, thích nhìn cô giật mình, sốt ruột, thẹn thùng, dáng dấp không biết ứng đối ra sao.
Nàng cũng xác thực không có biểu hiện thành thục hơn.
Thi Từ sâu kín thở dài một hơi.
Trời ạ, nàng thực sự là ấu trĩ.
Cũng không bao lâu, tiếng gõ cửa cắt đứt trầm tư của nàng.
Nàng đáp lại một tiếng.
Đinh nữ sĩ bưng một bát canh sườn củ sen đẩy cửa vào, ngoài miệng nói: "Cái ô màu đen ngoài cửa là của con?"
Thi Từ nhẹ giọng đáp, "Ừm."
"Tới đây, không ăn cơm cũng nên uống một chén canh." Đinh nữ sĩ không hỏi tiếp, "Đứng lên đi."
Bà đặt chén canh ở trên bàn trong phòng, "Con đó, tốt xấu chú ý một chút, trời nóng như vậy bôn ba qua lại, cẩn thận say nắng."
Thi Từ ngồi vào bên cạnh Đinh nữ sĩ, cầm cái thìa chậm rãi ăn canh, chậm rãi nói: "Vâng."
"Cô bé cùng Tiểu Hải học bổ túc kia, " Đinh nữ sĩ hỏi, "Con hiểu bao nhiêu a?"
Động tác vụn vặt của Thi Từ nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, dừng lại, "Không bao nhiêu cả."
Đinh nữ sĩ lẩm bẩm nói: "Đứa nhỏ này trưởng thành tốt quá, tính tình cũng tốt, mẹ rất hài lòng."
Thi Từ lúc này mới ngước mắt nhìn nàng một chút.
Đinh nữ sĩ thích gì đều lộ rõ trên mặt, "Nếu có thể làm con dâu của mẹ là tốt rồi."
Thi Từ đột nhiên sặc một cái, hắng giọng, ". . . Vâng."
"Ai. . ." Ánh mắt của Đinh nữ sĩ đột nhiên ai oán lên, cực kỳ ai oán nhìn chăm chú Thi Từ nửa ngày, tất cả da gà của Thi Từ nổi lên, "Không yêu đương, không sinh con, bản thân dưỡng lão. "
Ngữ khí Đinh nữ sĩ cơ hồ là tuyệt vọng: "Mẹ biết rồi, hiện tại mẹ cũng mặc kệ con. . ."
"Tiểu Hải lại quá nhỏ."
"Ai!" Đinh nữ sĩ đột nhiên nhớ tới cái gì, hưng phấn mở ra WeChat di động ra cho nàng xem, "Mẹ đã nói với con, mẹ và mấy bà hàng xóm mấy lập một cái nhóm, mọi người cũng đều kéo người quen của mình vào, đều là người có chó trong nhà, tuần này bọn ta chuẩn bị tụ họp mọi người một hồi, cho chó nhà mình tìm người yêu!"
Thi Từ hoài nghi lỗ tai của chính mình, "A?"
"Đúng vậy! WeChat của bọn ta đều là hình chó nhà mình." Đinh nữ sĩ tràn đầy phấn khởi giải thích.
Thi Từ ngạc nhiên nhìn bà, đuôi mắt quét tới chỗ cửa, Pudding từ từ đi vào, hai cái chân trước ngồi gập xuống, con mắt đen lay láy long lanh nước mà nhìn Thi Từ.
Nàng không nhịn được nói: "Đinh nữ sĩ, Pudding mới bốn tuổi."
"Không thể coi như vậy, trong thế giới của chó, một tuổi tương đương với bảy tuổi, dựa theo phép tính của loài người, hiện tại nó cũng đã 28, đã là nam thanh niên lớn tuổi rồi, không cần giữ chặt lấy bên mình, chó cái chu vi trăm dặm đều bị chó nhà người khác theo đuổi rồi."
Thi Từ: ". . ."
"Mẹ còn chuyên môn dẫn nó đi cửa hàng thú cưng tắm rửa massage, còn cắt sửa kiểu tóc một hồi, con xem hiện tại nó đẹp trai hơn kìa!" Đinh nữ sĩ chỉ vào Pudding cười ha hả nói.
Pudding lộ ra đầu lưỡi "khà khà khà" nhìn Thi Từ, giống như vô cùng đáng thương cầu viện nàng.
Thi Từ nhịn cười, tàn nhẫn kéo mái tóc vừa làm của nó.
"Ô. . ." Pudding tuyệt vọng dúi đầu vào trong móng vuốt thịt kêu đô đô.
Đường Chu trải qua dạy kèm tại nhà cảm thấy, Thi gia là gia đình hài hòa nhất hiếu khách nhất cũng ấm áp nhất mà cô từng dạy qua.
Không riêng gì chị em Thi gia, nguyên nhân chủ yếu là đến từ mẹ của bọn họ hơn -- Đinh Diệu Ý nữ sĩ.
Đường Chu chưa từng thấy bà bác nào có sức sống như thế, dung mạo của bà phi thường thanh tú, 60 tuổi mặt mày như cũ trong trẻo, có loại ý nhị khác, chiều cao so với mình còn cao hơn một chút, ăn mặc đặc biệt trẻ trung, đặc biệt là thích mặc màu hồng nhạt, còn có thể khéo léo trang điểm nhạt, nhưng giọng nói lại vang dội, tiếng cười cũng vang dội, cùng tướng mạo của bà tạo thành một loại đáng yêu tương phản.
Bà có một đôi mắt vô cùng đẹp và đầy sức trẻ, cho dù khóe mắt bởi vì năm tháng lưu lại không ít nếp nhăn, thần thái đôi mắt kia như cũ toả sáng và phú quý, nhìn vào đôi mắt ấy lại cảm giác như có trận gió xuân thổi qua đây.
Cuối cùng Đường Chu cũng coi như hiểu được đôi mắt đẹp đẽ kia của chị em Thi gia là di truyền từ ai.
Chiều thứ bảy chủ nhật mỗi tuần, là thời gian cô cùng Thi Hải học bổ túc, bọn họ ở trong phòng học tập, Thi Từ sẽ ôm một quyển sách nhàn nhã ngồi ở bên cạnh đọc, mà Đinh nữ sĩ sẽ làm đủ loại trà chiều cho bọn họ.
Bởi vì lúc còn trẻ làm qua công tác phóng viên, vào nam ra bắc, từng có rất nhiều câu chuyện.
Ở nơi nào có bà, vĩnh viễn không thiếu đề tài, tràn đầy náo nhiệt cùng tiếng cười vui vẻ.
Hôm nay bà kêu mấy người bọn họ đều đến phòng khách xem bà làm bún ăn.
Tâm huyết dâng trào hiếm thấy, Đinh nữ sĩ chuẩn bị làm đặc sản quê nhà bà cho bọn họ -- mì sào tre.
"Mình ăn rồi, ăn rất ngon, mẹ của mình hay làm lắm." Thi Hải xích ghế tới gần Đường Chu, nói với cô, "Cậu có lộc ăn rồi."
"Hiện tại rất ít người làm, đều là mua. Chủ yếu là trước đây mẹ làm phóng viên, bái sư phụ già học được một chút. So với người bình thường làm ngon hơn một chút, trên thực tế, tại Dương thành, hiện tại cũng rất khó ăn được mì chính cống. Chị của con, khi còn bé nó còn ở Dương thành sống một quãng thời gian dài. Nó đã ăn qua rồi." Đinh nữ sĩ nói.
Đường Chu nhìn Thi Từ một cái, Thi Từ ngồi ở vừa cũng nhìn sang.
Sau một hai giây đối mắt.
Các nàng lại làm như không có gì xảy ra một cách tự nhiên mà di chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
"Hôm nay mẹ muốn cùng bạn học Tiểu Đường nói một chút cái gì gọi là mì sào tre."
"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, mời mẹ phát biểu." Thi Hải cười hì hì thay Đường Chu trả lời, "Bạn học Tiểu Đường nghe đây."
Tiểu Đường. . .
Đường Chu rũ tầm mắt.
Từ lần trước Thi Từ đổi xưng hô với cô trong WeChat, từ Tiểu Đường thành chim nhỏ, lúc cô nghe được hai chữ Tiểu Đường lỗ tai đều sẽ lùng bùng.
Chỉ có một mình nàng mới gọi cô như vậy.
Trong lòng Đường Chu lại dâng lên một luồng cảm giác hoang mang, có chút cảm giác bị cái gì đó đụng tới, không nhẹ không nặng, như hạt mưa rơi tí tách tí tách, nhưng thủy chung cứ quanh quẩn ở đó.
Bên kia Đinh nữ sĩ đã sắp xếp chuẩn bị tất cả, bắt đầu bước vào công đoạn nhào mì.
"Nhào mì nhất định phải dùng trứng vịt, đây là truyền thống, bởi vì lòng đỏ trứng vịt có nhiều dịch trứng, tính keo mạnh, co dãn cũng tốt hơn trứng gà một chút."
"Đổ thêm một chút nước để pha loãng lòng đỏ trứng, sau đó là có thể lăn vào bột mì, bước đi này gọi xoa hồng."
"Tại Dương thành, rất nhiều bà cô. . ."
"Hay còn gọi là chính thất nương nương, tức là bà chủ gia đình ấy." Thi Hải đúng lúc phiên dịch.
Ánh mắt Đinh nữ sĩ liếc xéo Thi Hải "Cái thằng quỷ ranh ma này", cười nói: "Lúc bọn họ học thì một chiêu nhào mì này là khó học nhất."
Đinh nữ sĩ vừa nói, hai tay vừa linh hoạt hoạt động bên trong vắt mì, bột mì màu trắng cùng lòng trứng màu vàng rất nhanh liền hòa lại thành một khối, tay bà đâm xuyên vào bên trong mì vắt,
"Mỗi một hạt bột mì đều phải dính lòng đỏ trứng, cần dùng lực nhẹ nhàng, nhưng phải đúng lúc, cái này gọi là. . ."
"Độc môn nội công!" Thi Hải cười hì hì bổ sung, lại chờ mong nhìn Đường Chu, muốn nhìn cô bởi vì khiếu hài hước của hắn mà cười.
Đường Chu nhợt nhạt vểnh môi lên, không nhìn hắn, tầm mắt luôn nhìn vào tay của Đinh nữ sĩ.
Ánh mắt Đinh nữ sĩ có chút không biết nói gì, "Lực này không thể dùng quá trớn, mì sẽ hỏng." Động tác dưới tay vẫn tiếp tục, cục bột mì ở trong bàn tay bà kia nghe lời dính đều lòng đỏ trứng nhỏ vụn, Đinh nữ sĩ lại nắn chúng nó thành cục.
"Đến bước này, nếu như ở trong các tiệm tại Dương thành, sẽ dùng một cái gậy tre rất lớn, khoanh nhỏ hơn cây trúc, nhưng lại dày và bền hơn đốt trúc, nhào nặn đè ép cũng sẽ tốt hơn."
"Có một người sẽ ngồi ở phía trên gậy tre, giống như chơi cà kheo, không ngừng mà ép xuống, bởi vì cần thời gian dài, thể lực phải tốt một chút, cho nên người này bình thường đều là đàn ông."
"Trong nhà chỉ có thứ này là nhỏ hơn gậy tre một chút, cho nên thích hợp để dùng." Đinh nữ sĩ lấy ra một cái chày cán bột không khác gậy tre là bao, bắt đầu ép lên cục bột.
"Thời gian càng lâu càng tốt, oa! Vậy người đàn ông kia chẳng phải là. . . Rất đáng thương. . ."
Lời này Thi Hải còn chưa nói hết, Đinh nữ sĩ cùng Thi Từ liền cùng nhìn hắn chăm chú. Thi Hải đúng lúc ngưng mồm lại. Đinh nữ sĩ kêu hắn tới ép, "Đây chính là thời điểm cho con biểu hiện tốt!"
Đinh nữ sĩ ở vừa gói vằn thắn, dùng tôm tươi cùng một chút thịt lợn làm nhân bánh.
Đường Chu vốn muốn tới hỗ trợ, bị Đinh nữ sĩ cự tuyệt.
Chỉ còn cô với Thi Từ hai người ngồi ở cạnh nhau, cũng không nói chuyện, cứ ngồi không xa không gần như vậy, có chút cảm giác kỳ quái quỷ dị.
Đường Chu muốn chủ động nói gì đó, lại không tìm được đề tài.
Cô chỉ có thể đứng dậy, lặng lẽ ra ngoài.
Đi tới đình viện phía sau Thi gia.
Nói thật, cô vẫn rất thích cái đình viện nhỏ này. Có dây leo xanh biếc bám trên vách đá, còn có mấy quả dưa hồng mà Đinh nữ sĩ tự trồng.
Cô đứng một mình một lúc, chỉ có gió mát của buổi chiều cùng hương trái cây theo gió mà nhàn nhạt thổi đến.
Đường Chu cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ là hiếm khi đầu óc trống rỗng một lúc. Cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần vội vàng.
Giống như lúc còn rất nhỏ, cũng là nghỉ hè thế này, cô ở trong phòng khách làm bài tập, ba mẹ bên trong nhà bếp làm cơm, tiếng cười nói của bọn họ rất nhẹ. Quạt gió thảnh thơi chuyển động bên tai cô.
Hết thảy đều nhàn nhã, an tâm như vậy.
Rất lâu rồi cô không có cái cảm giác này.
Đường Chu hơi câu môi dưới, ý cười có chút nhợt nhạt, có chút khổ sở.
Cô không chỉ đố kị Thi Hải có chị gái tốt như vậy, cũng có chút hâm mộ hắn có người mẹ tốt như vậy.
Đường Chu từ từ ngồi chồm hỗm xuống, gió thổi tan sợi tóc che ở trước tầm mắt của cô, mang đi một chút ướt át nơi khóe mắt, cô vén tóc lên gọn gàng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Không nên đi ra ngoài quá lâu, cô rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình, đứng lên chuẩn bị trở về.
Trong chớp mắt xoay người, cô phát hiện Thi Từ đứng ngay ở hành lang cách đó không xa.
Nàng nhìn cô, biểu hiện nhu hòa, ánh mắt quan tâm.
Các cô lại một lần nữa không nói tiếng nào.
Trong cái nháy mắt này, cảm giác dài lâu lại ngắn ngủi, phảng phất một cái ống kính đang yên lặng ghi hình.
Cho đến khi --
"Thi Từ, Tiểu Đường, làm xong rồi, mau vào ăn." Là Đinh nữ sĩ đang gọi bọn họ.
Đinh nữ sĩ làm cho Thi Hải cùng Đường Chu là một bát mì vằn thắn tôm lớn.
Trên vắt mì mềm mại bọc một lớp trứng nhạt mà óng ánh bóng loáng, lộ ra một góc vằn thắn tròn tròn mỏng manh, có thể nhìn thấy cả miếng nhân thịt tôm màu đỏ, chỉ thêm một chút hành thái, nước canh trong suốt.
Sợi mì dai mềm giòn tan trong miệng, một chút cũng không có vị cay mằn mặn của nước, nước mì trong veo, thời điểm nhai xong còn có chút hương thơm của gạo đọng lại trên đầu lưỡi.
Hàm răng nhẹ nhàng động một cái liền cắn vỡ vằn thắn, vị tôm tươi mới thơm ngon, toàn bộ nhai nát ở trong khoang miệng, bỗng chốc bùng nổ, ngon đến không cưỡng lại được.
Hai người Thi Hải cùng Đường Chu ngồi rất quy củ, ăn cũng rất ngon miệng.
Bát của Thi Từ chỉ đơn giản có non nửa bát chút mì, bỏ một chút dầu không béo.
Bản thân Đinh nữ sĩ không ăn, cười híp mắt nhìn ba người bọn họ ăn, "Ai, giỏi lắm, ngoan ghê."
.
Danh Sách Chương: