• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Chu căn bản không nhìn đến vẻ mặt củaThi Từ, bỏ chạy đến phòng khách, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của Thi Từ, cũng không biết tại sao lá gan của cô lại to như vậy, chưa gì đã muốn trêu nàng. Đường Chu che mặt lại, sờ lên khóe miệng đang giương lên của mình, cô nhợt nhạt cười.
"Ai ~" Đột nhiên bị lôi vào một cái ôm có hương thơm quen thuộc, thanh âm Thi Từ truyền tới bên tai, "Con chim nhỏ nhà em!" Tay của nàng bò đến eo của cô, chọc cho cô ngứa, Đường Chu vừa cười vừa trốn, Thi Từ ôm cô, hai người đùa giỡn.
"Thu lại lời vừa nãy của em mau, mặt của chị không tròn, cũng không nhiều thịt như vậy, mau mau thu lời lại đi, em cái con chim nhỏ đáng ghét này!" Thi Từ ôm lấy nàng chọc ngứa, hai người đùa giỡn cười rộ lên ôm nhau xoay vòng.
Mèo Thu Thu không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy náo nhiệt liền lủi lủi chạy tới, ở dưới chân các nàng kêu tới kêu lui, liên tục meo meo gọi, muốn hấp dẫn sự chú ý của các nàng, nghĩ muốn gia nhập vào trò chơi, trong lúc nhất thời tiếng cười của các nàng hòa lẫn cùng tiếng mèo kêu.
Đùa giỡn đến mệt, Thi Từ ôm lấy cô, mặt cúi thấp xuống, hầu như dán vào mặt Đường Chu, nhất thời im lặng lẳng lặng tựa vào nhau. Trong lòng Đường Chu dâng lên một chút ngọt ngào, đưa tay ôm lấy lưng của nàng.
Khóe môi Thi Từ thốt ra một câu, "Em đừng dựa vào làm nũng để lừa dối qua ải." Nét cười của nàng dung hợp lại với ánh đèn, bên trong tầm nhìn thậm chí có chút mơ hồ. Thi giáo sư luôn luôn không keo kiệt biểu đạt ý nghĩ của chính mình, "Mau thu lại câu nói kia đi."
"Câu nào ạ?" Đường Chu chớp mắt mấy cái.
"Còn câu nào nữa?" Thi Từ vừa động môi, lập tức tỉnh ngộ, con chim nhỏ này còn muốn dụ nàng nói ra ba chữ kia, nàng mới không mắc lừa, con chim nhỏ này học thói xấu rồi, Thi Từ dán lên lỗ tai cô, thổi khí, "Em dám nói lại lần nữa!"
"A, câu kia. . ." Đường Chu né tránh, mặt đỏ lên, "Bé con mập. . . A. . ."
Thi Từ cắn nàng lỗ tai cô một hồi, Đường Chu bên dưới người mới vừa động, nàng liền cắn một hồi, Đường Chu không dám di chuyển, hoàn toàn bị nàng kèm chặt hai bên vào ngực.
"Không được gọi cái tên này, gọi chị là tỷ tỷ." Thi Từ thì thầm, "Chị thích nghe em gọi chị là tỷ tỷ."
Đường Chu vùi khuôn mặt nóng bỏng xuống, nhìn chằm chằm đôi chân trần của mình, mà nhìn sang dép bông đế bằng Thi Từ mang, cô bĩu môi một cái, đạp lên mu bàn chân của Thi Từ.
Thi Từ ngẩn ra, tiện đà cười, "Em đây là không một tiếng động kháng nghị sao?"
Đường Chu trầm tiếng hạ thấp mặt xuống, dưới chân là ngón chân bóng loáng của Thi Từ, xúc cảm dẻo dai, chơi rất vui. Khóe môi của Đường Chu tràn ra một chút ý cười, cũng không nói gì, cứ như vậy tự mình nhấm nháp nội tâm của bản thân, tâm tình đột nhiên trở nên vi diệu.
Thi Từ nhịn cười, hướng phía trước đi tới, ôm lấy cô cứ như vậy từng bước từng bước mà chuyển động, lần này Đường Chu thật sự nhịn không được, phốc phốc cười rộ lên.
Bên ngoài trời bốc lên những hạt sương căn bản rất nhỏ, mặt đường đã kết một tầng màu trắng mỏng manh. Bên trong nhiệt độ ấm áp vừa đủ, hai người bọn họ lấy tư thế quái dị này đi được mấy bước, mèo Thu Thu không cam lòng bị lạnh nhạt, nhảy lên chân Đường Chu. Nó bị nuôi đến quá tốt, thân thể tròn lên vài vòng, mập ú nu đặc biệt có cảm giác tồn tại.
"Ai ~" Thi Từ cùng Đường Chu không hẹn mà cùng kêu một tiếng, cười rộ lên.
"Meo ~" Thu Thu (mèo) không cam lòng yếu thế gọi, ngẩng lên mũi trừng các nàng.
Đường Chu cười đến mặt mày đều cong lên, đi qua ôm lấy nó, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nó, "Thật đáng yêu."
Mắt Thi Từ lạnh nhạt, đột nhiên có chút ghen. Nghe Đường Chu ôn nhu mềm nhẹ nói với nó: "Buổi tối chúng ta cùng ngủ có được hay không?"
Mèo Thu Thu meo một tiếng, xem ra không phản đối. Thi Từ đã mở miệng, "Không được."
Thu Thu và mèo Thu Thu cùng nhìn về phía nàng, Thu Thu nói: "Tại sao?"
Vị chua trong lòng Thi Từ khuếch tán, "Chị và em cùng ngủ, không thể có người thứ ba."
Con mắt Đường Chu mở to, cắn môi dưới một chút, nhìn dáng dấp nhất thời không biết làm sao tiếp lời. Vẻ mặt của mèo Thu Thu càng là vô tội.
Thi Từ sâu kín nhìn chăm chú cô một hồi, cũng không ngại bản thân so với bạn gái nhỏ của mình lớn hơn mười ba tuổi, ngữ khí chua chua nói, ". . . Em cũng chưa từng khen chị đáng yêu."
Đường Chu: ". . ."
Thi Từ nói xong khó chịu xoay người, dường như ngạo kiều hừ một tiếng, tiến vào phòng ngủ.
Đường Chu cắn chặt môi dưới, cụp mắt đối diện với mèo Thu Thu. Yên lặng hai giây, cô nhẹ giọng nở nụ cười.
Thi giáo sư, thật sự là hơn ba mươi tuổi đấy sao? Làm sao cảm giác mới. . . Ba tuổi?
Đường Chu thả mèo Thu Thu lại bên trong ổ, xoa xoa đầu của nó, "Em ngoan nha." Trong tròng mắt của cô long lanh nước, "Chị ấy không ngoan."
Vừa rồi ở trong điện thoại, lúc Trương Tử Nam nghe được cô nói đêm nay không trở về, hô hấp suýt chút nữa không thông thuận, ha ha ừ ừ nửa ngày.
"Vậy, bà bảo vệ tốt bản thân. . . Ừm, cũng không đúng. . . Hình như cũng không cần có biện pháp gì. . . A ha ha ha ha. Ý của tui là. . ."
"Không phải như bà nghĩ. . ." Đường Chu vội vàng nói.
"A ha ha ha ha, tui cũng không biết sao nữa, tui cũng không dám hỏi cái gì. . . Ý của tui là, chính là. . ."
"Khụ khụ", Cuối cùng Trương Tử Nam cũng buông tha, "Quên đi, tui cũng không có kiến nghị gì, bà liền tùy cơ ứng biến đi. . ."
Cúp điện thoại không lâu, lát nữa Trương Tử Nam gửi WeChat tới, "Chị tui ơi, cái kia tui cũng không có kiến nghị gì hay ho, nhưng tui cảm thấy đều là phụ nữ, tui nghĩ cũng không mất mát gì, tui xem trọng bà!" Phía sau còn gửi thêm một cái sticker ngón tay cái dựng thẳng.
Còn thêm một tin nhắn, "Vậy, chờ lúc bà trở lại, người chị em à, tui có thể cầu xin được nghe cái trải nghiệm □□ của bà không? Khụ khụ được rồi, cứ như vậy đi, không cần trở về!"
Sau đó còn gửi một cái sticker ôm quyền, "Bà bận rộn, tui xin cáo từ trước ".
Đường Chu nhìn mấy lần mới hiểu được tin tức mà cậu ta ám chỉ, cô che mặt lại, ai, không phải như vậy mà. Cũng không phải cô bài xích chuyện thân mật với Thi Từ, cô chỉ là muốn thoát khỏi chuyện quá khứ, dành hết sự quan tâm đến nàng, trong lòng không nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, chỉ có một mình nàng.
Đường Chu đứng lên, lần thứ hai nhớ lại câu nói kia của Trương Tử Nam -- đều là phụ nữ. Cô chớp chớp mắt, Thi Từ lộ ra những hành vi trẻ con này với cô, cũng là bởi vì nàng cũng chỉ là một người phụ nữ muốn làm nũng muốn được dỗ dành. Trong tình yêu hẳn là cần tương tác, không thể để một người đơn phương trả giá, đặc biệt các cô đều là phụ nữ, càng nên chăm sóc cho nhau hơn.
Thi Từ nằm trên giường đợi nửa ngày, sách cũng đã lật qua vài trang, vẫn chưa thấy Đường Chu đi vào, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, vẫn là tự giễu bản thân ấu trĩ. Trong những mối tình trước đây, nàng đều rất thành thục, luôn là chỗ dựa cho đối phương, nàng đã quen với việc người yêu làm nũng với mình, đòi hỏi sự chú ý của mình, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nàng cư nhiên sẽ không ngừng đòi hỏi bạn gái của mình, muốn được cô tâm sự nhiều hơn, phản ứng nhiều hơn, để ý đến mình nhiều hơn.
Nàng hạ quai hàm, lông mi dài rũ xuống, suy nghĩ. Có phải nàng nên bình tĩnh hơn một chút không?
Ánh đèn vàng dịu, hắt cái bóng của nàng lên tường, như một bức tranh tĩnh đẹp đẽ.
Đột nhiên, trên giường nhẹ nhàng trũng xuống, Thi Từ nâng mắt, nhìn thấy Đường Chu ngồi ở bên giường, đôi chân trắng nõn kia của cô dịch lên giường, ngồi xổm đối diện nàng, tóc mềm đen nhánh xõa xuống, gò má như cánh hoa óng ánh hồng nhạt.
Trái tim của Thi Từ, không báo động trước, bỗng nhiên nhảy lên một cái.
Đường Chu dừng lại, lần thứ hai nghiêng tới, hai cánh tay mềm mại ôm lấy bờ vai của nàng, sợi tóc phất qua gò má của Thi Từ, mang theo hương thơm ngào ngạt từ mùi dầu gội của cô.
Trái tim của Thi Từ, lần thứ hai không có tiền đồ, nhanh chóng nhảy lên một cái.
Cái thanh âm trong lòng kia bất đắc dĩ nói, thừa nhận đi, ngươi đã thua ở trong tay em ấy rồi, ngươi chính là không thể phản kháng.
Nơi sâu xa trong con ngươi của Thi Từ là một mảnh ý cười bất đắc dĩ, giọng nói của cô gái trẻ truyền đến, "Không ngủ với mèo con Thu Thu nữa."
A? Cứ như vậy sao?
Im lặng một hồi.
"Sau này em không gọi chị là bé con mập nữa."
Khóe môi của Thi Từ hơi động đậy. Không phải vừa gọi luôn còn gì. . .
"Thế nhưng em cảm thấy bé con mập. . . Rất đáng yêu a."
Thi Từ hít sâu một hơi, lại gọi thêm một tiếng nữa rồi. . .
Chờ chút, rất đáng yêu? Được rồi, miễn cưỡng còn có thể. . . Tiếp nhận. . .
"Hơn nữa đây là từ hình dung cao cấp nhất, đáng yêu tột bậc nhất."
Cái này cũng chỉ có sinh viên ngành tiếng Anh mới hình dung như vậy.
Được rồi, cũng coi như đặc biệt.
Gò má củaThi Từ vừa bị sợi tóc của cô sượt đến ngứa, trái tim cũng có chút ngứa ngáy. Không, không thể hành động thiếu suy nghĩ, kinh nghiệm nhiều năm nói cho nàng biết, có thể còn có một bước gần hơn. . .
Quả nhiên thiếu nữ trong lòng giật giật, lui về phía sau một chút, ngửa mặt lên nhìn nàng, sau đó cô cắn môi dưới, đỏ mặt, lại kề đến, hôn lên.
Thi Từ rốt cục thoả mãn, mấy ngày nay ở chung rất tốt, cuối cùng cũng coi như trong bất tri bất giác dạy cho cô rằng có thể dùng nụ hôn để biểu đạt cảm tình.
Như là cánh hoa dính mưa bụi, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, vui tươi ngon miệng.
Tất cả đều không nói thành lời.
Ngoài cửa sổ, ở dưới đèn đường, tuyết dần dần lớn, bay lả tả giống như lông ngỗng, một tiếng lạch cạch, tựa hồ đã ép gãy một cái cành cây rồi.
"Chị nhớ ra rồi, chị quên mua bánh trôi." Thi Từ ôm lấy Đường Chu, "Ngày mai chị dậy sớm một chút đi mua."
Đường Chu dựa vào trong ngực của nàng, đỉnh đầu mềm mại tựa lên cằm của nàng, "Không ăn cũng không sao."
"Ăn mấy cái cho hợp hoàn cảnh, nếu như là ở nhà, Đinh nữ sĩ sẽ tự mình làm. Bất quá bà ấy đi du lịch Nhật Bản cùng với cha chị rồi."
Đường Chu chần chừ một lúc, "Em nghe nói Thi Hải cũng đi. . ."
"Đúng, Đinh nữ sĩ mang nó theo."
"Hai người. . . Có phải là cậu ấy còn. . ."
"Ừm, còn một chút, không sao đâu." Thi Từ hôn lên đỉnh đầu của cô, là một động tác an ủi.
Hai người tựa vào đầu giường đắp kín chăn cầm Ipad xem bộ phim hài mà Đường Chu thích.
"Cho nên cái này là tiền truyện sao?"
"Ừm."
"9 tuổi học trung học?"
"Đúng rồi."
"Đứa nhỏ này không có EQ hả?"
". . . Đúng."
Sau mấy vòng đối thoại, Thi Từ liền ngừng.
Bên dưới lớp chăn, chân của Đường Chu kề sát bên chân nàng, trơn bóng như bơ, mặt nàng tựa vào vai cô, dịu ngoan như thú cưng nuôi trong nhà.
Một đêm ôn nhu mỹ hảo thế này, thế nhưng lại lãng phí cho một đứa học sinh cấp ba 9 tuổi trong một bộ phim hài?
Trong lòng Thi Từ phiền muộn như bị mèo Thu Thu cào.
Đường Chu đột nhiên thả IPad xuống, nhìn nàng một cái, "Chị không thích xem, vậy chọn bộ chị thích xem nha?"
Thi Từ bất đắc dĩ cười, "Chị không quen xem video trước khi ngủ."
Đường Chu như hiểu được, "Có phải là đến thời gian ngủ của chị rồi? Vậy chúng ta ngủ đi."
Sau khi tắt đèn, hai người nằm xuống, bóng tối như mặt nước ôn nhu bao trùm lấy các nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK