Nghỉ đông qua đi, học kỳ mới cũng bắt đầu rồi. Trước đó, Đường Chu cùng Thi Từ hàn huyên rất lâu, nói học kỳ này hai người không nên gặp nhau thường xuyên như vậy, chí ít không thể lại ngủ lại, nhất định phải tránh hiềm nghi. Thi Từ thở dài, sờ sờ tóc của cô, xem như là đồng ý rồi.
Chỉ là tiếp đó mấy tháng này, các nàng phát hiện căn bản không cần phải tránh hiềm nghi, hai người bận bịu đến mức không có thời gian gặp mặt. Thi Từ đi dạy, mang theo sinh viên làm khóa đề, đi công tác tham gia hội thảo nghiên cứu, một vài cuộc tọa đàm, sau khi xin thông qua nghiên cứu, nàng càng thêm bận rộn, cuối tuần ít khi có thời gian riêng tư, học kỳ này nhiệm vụ của Đường Chu là tham gia thi đấu diễn thuyết tiếng Anh toàn quốc, Catti phụ lục cấp hai. Hai người cực ít có thời gian đơn độc cùng một chỗ, mặc dù có cũng chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa cơm, Thi Từ lại đưa cô trở về. Bình thường nhiều nhất chính là liên hệ WeChat.
Một cái vườn trường to lớn như vậy, chuyện xảy ra tầng tầng lớp lớp, nhưng Đường Chu biết điều, Thi Từ lại bận, cũng không nằm trong các nhân vật thuộc đề tài hay đàm tiếu của bọn sinh viên, dần dà, chút tiếng gió như có không có liên quan tới các nàng kia cũng dần tiêu tán.
Cuối tuần tháng Sáu, thông báo tư cách bảo nghiên của sinh viên hệ chính quy khóa này liền phân xuống mỗi khoa, Đường Chu vừa mới thi Catti xong, không hề ngoài ý muốn ở trong danh sách thấy được tên mình, tảng đá trong lòng cô rốt cục rơi xuống, biến thành bọt biển, lại nhẹ nhàng nổi lên, hai mắt cũng có chút ươn ướt.
Trời không phụ người.
Tất cả nỗ lực đều là đáng giá.
Cô nóng lòng muốn cùng Thi Từ chia sẻ tin tức này, cũng muốn gặp nàng một lần, Thi Từ cũng không ở trong trường học.
Trong điện thoại, nàng cười rộ lên khen Đường Chu qua một lần, sau đó nói: "Chị còn cần nửa giờ nữa mới xử lý xong chuyện, cũng không biết chừng, nếu không em đi qua chỗ chị trước chờ chị đi?"
"Chị ở đâu?"
"Chị ở nội thành, xã giao, chuyện lão viện trưởng không thích làm liền bắt chị đến làm, chị đây không phải có 'nhược điểm' ở chỗ bà ấy sao?" Thi Từ thở dài, bối cảnh bên kia có chút ầm ĩ.
"Vậy nếu không ngày mai nha?" Ngày mai là thứ bảy, cô tới sớm một chút, đó là thời điểm ít người đi qua căn hộ của giáo sư, cũng sẽ không gây nên sự chú ý của người khác.
"Không mà, Thu Thu ngoan, rất lâu rồi chị không gặp em, "Bên kia điện thoại truyền đến tiếng giày cao gót gõ xuống đất, tiếp đó giọng Thi Từ chui vào trong tai cô, "Đã lâu lắm rồi chị không hôm em. . ."
Đường Chu chợt cảm thấy một luồng nhiệt ý từ bên tai lan tràn đến gò má, Thi Từ lại biến thành Thi ba tuổi. . . Cô từ trước đến giờ không chống lại được Thi Từ làm nũng, vô thức mím mím môi, ". . . Vậy. . ."
"Em thuê xe đi, chị gửi địa chỉ cho em, là nhà của chị ở trong thành phố, chờ em đến cửa tiểu khu thì nói cho chị biết một tiếng, chị gọi điện thoại cho bảo vệ là em có thể đi vào, tòa X toà A, mật mã chị cũng gửi em. . ."
Đường Chu đồng ý, về ký túc xá thu thập đồ đạc, lên tiếng chào Trương Tử Nam liền chạy như bay.
Cô bước vào phòng, gian phòng so với phòng bên trường học thì nhỏ hơn một chút, hai phòng vừa vặn, cũng phải không có đồ gì, nhưng không có gì khí tức sinh hoạt, có thể thấy được nàng không thường đến, bất quá rất sạch sẽ.
Đường Chu vào cửa liền mở cửa sổ ra, gió nhẹ gợn rèm cửa sổ lên, đưa mùi ngọc lan thơm ngát vào trong phòng, cô khẽ cong khóe môi lên.
Lúc Thi Từ đến, Đường Chu đã quét dọn sàn nhà qua một lần, ngồi ở trong phòng khách ngoan ngoãn chờ nàng.
Nghe được cửa phòng mở, Đường Chu chạy tới, hai tay Thi Từ đều xách theo đồ, dùng nửa người đẩy cửa ra, khi đi vào, ánh sáng nhạt ở hành lang từ sau lưng nàng hắt lên, khuôn mặt cùng nụ cười của nàng vừa chói mắt vừa mềm mại vô cùng, đặc biệt khiến lòng người động.
Tay Đường Chu đã vươn ra một nửa, đã phát hiện hai tay nàng cũng không rảnh, liền ngẩn người.
"Ai, đến ôm một chút." Thi Từ mang giày cao gót, hơi hạ thấp người xuống, đến gần. Đường Chu phốc phốc nở nụ cười, đến gần ôm cổ của nàng, Thi Từ nhân cơ hội đem mặt ghé qua, hôn cô một hồi.
Thi Từ đi vào, đem thức ăn thả xuống, ôm chầm lấy cô muốn tiếp tục hôn.
Dưới ánh đèn, làn da của nàng phát ra sáng sáng, trang dung cực kỳ tinh xảo, môi đỏ kiều diễm,
Nàng kêu tên của cô, "Thu Thu."
Vài giây, thậm chí là vài phút, Đường Chu không biết nữa, hơi thở của các nàng quấn quýt ở trong không khí, giống như mùi thơm của hoa ngọc lan trong phòng vậy, thật lâu không chịu tản đi.
Phảng phất không gian đang dần chậm lại dưới màn ảnh, chờ các nàng hôn xong, mới khôi phục lại tốc độ chiếu bình thường.
Thi Từ vuốt ve gò má hồng của Đường Chu, "Mang cho em ăn nè, vẫn chưa ăn cơm chứ?"
Nàng xếp thức ăn ra tràn đầy một bàn. Nàng mang tới cơm lươn Nhật, Tempura chiên giòn, còn có cá hồi cùng hải sản tươi mới và nước trái cây.
Mặn chay phối hợp, dinh dưỡng gì đó đều cân nhắc kỹ rồi.
Đường Chu hơi chớp mắt, "Phốc, chị coi em là con nít mà nuôi sao?"
"Em còn không phải là con nít à?" Thi Từ cười.
Đường Chu nhấp môi dưới, cười trộm thấp giọng nói: "Cũng không biết là ai thích làm nũng nữa."
"Em nói cái gì?" Thi Từ không nghe rõ, đem nước trái cây mở ra cho cô.
"Không có gì. . ." Đường Chu cầm lấy nước trái cây, nhẹ giọng nói cám ơn, "Cảm ơn." Lập tức ngước mắt nhìn nàng, Thi Từ hiểu rõ, cười vung vung tay, "Chị ăn rồi."
Nàng nâng quai hàm, cười khanh khách mà nhìn Đường Chu ăn đồ ăn, cầm đũa gắp thức ăn cho cô, "Thử cái này xem. . . Tempura còn nóng chứ, chị cầm liền mau chóng chạy về, tiệm này còn có thể ăn, mỗi ngày chỉ chiêu đãi mấy bàn, chị là khách quen cũ, có thể đặt trước."
Đường Chu cắn một cái, độ giòn cũng không tệ lắm, "Ăn ngon."
Thi Từ cười, "Lần sau dẫn em đi đến đó ăn."
Đường Chu cong môi cười với nàng, gật đầu một cái.
"Sáng ngày mốt đều ở nơi này có được hay không? Cuối tuần này chị rảnh rỗi." Thi Từ nâng quai hàm, con ngươi mang ý cười.
". . ." Đường Chu không lập tức đáp ứng.
"Có được hay không vậy? Hm? Đều lâu như vậy không gặp."
Thi giáo sư mặc một cái áo sơ mi màu xanh lam, nơi ống tay áo có vệt màu xanh lục sáng khác biệt, cổ tay trắng nõn gầy gò, hơi đung đưa cơ thể, tư thái làm nũng quả thực quen tay hay làm.
Đường Chu nở nụ cười, cô nói: "Vừa rồi chị còn nói em là con nít, em xem chị mới là -- Thi ba tuổi."
Thi Từ ngớ ra sững sờ, "Cái gì, ba tuổi?"
Từ này nàng còn không hiểu, quả nhiên là khác nhau nhìn rõ.
Đường Chu bật cười.
Cơm nước xong dọn dẹp sạch sẽ, Thi Từ lôi kéo cô lười biếng ở trên sô pha, đùa với cô, "Chị biết em có ý gì, em nói chị là đứa nhỏ ba tuổi, có phải là nói chị ấu trĩ?"
Đường Chu nháy mắt mấy cái, trực tiếp thừa nhận, "Phải."
Cơ thể nữ sinh trẻ tuổi mềm mại ấm áp như nước, mùi thơm nhàn nhạt.
Nói chút lời không có ý nghĩa gì, làm chút chuyện không có chút ý nghĩa, đây đại khái chính là chỗ rung động lòng người của yêu đương.
Thi Từ cùng cô bốn mắt nhìn nhau, tiện đà mỉm cười, "Phạt em."
Phạt em, hôn em, dữ dội hôn em.
Ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn từ cửa sổ rộng mở hắt vào trong phòng, hai bóng người lười biếng cùng rúc vào nhau nằm xuống sàn nhà trơn bóng.
Một lúc sau, Đường Chu đè tay Thi Từ lại, gò má trắng mịn nhuộm đỏ, cô nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu, "Em còn chưa có tắm rửa đâu. . ."
Thi Từ hơi chớp mắt, làm bộ không nghe rõ, "Ồ?"
Đường Chu lần này mặt đỏ hồng, bỏ qua một bên, không nói lời nào.
Tiếng cười Thi Từ vang dội, đưa tay ôm lấy cô, cắn lỗ tai của cô, ". . . Vậy chị với em cùng nhau tắm."
Đường Chu hơi co người lại, đầu gối vừa mới khép lại, cánh tay nhỏ dài mạnh mẽ của Thi Từ đã thăm dò qua, ôm lấy cô, cô đều chưa từng suy nghĩ đến cùng có muốn cự tuyệt hay không, có phải là không tốt lắm.
Lần tắm rửa này thời gian thực sự quá dài. Chờ các nàng đi ra, hào quang màu vàng đã rút đi, hoàng hôn giáng xuống, ánh trăng lộ ra một bên gò má, mấy ngôi sao thưa thớt như những tàn nhang đáng yêu.
Hai người nửa đi nửa ôm ra khỏi phòng tắm, tóc cũng chưa kịp lau khô hoàn toàn, ôm lấy nhau cười tiến vào phòng ngủ.
Ngay sau đó Thi Từ liền xem xét lại mình bản thân, bạn gái nhỏ tuy rằng ăn rất nhiều, nhưng khung xương của cô nhỏ, chân tay mềm mại thon dài, vòng eo cực kỳ tinh tế, lại là thể chất không mập, thời gian các nàng ở dưới vòi hoa sen thân mật cũng không bao lâu, thế nhưng nàng lại thực sự ôm không nổi cô, nàng còn phải tăng cường rèn luyện mới được.
Một lát sau, mặt trăng dần dần lộ ra hơn nửa gò má.
Dưới mắt trái của Đường Chu có một nốt ruồi lệ, ẩn dưới hàng lông mi dầy của cô, Thi Từ rất sớm đã hiếu kỳ lúc cô khóc nấc lên là dáng vẻ gì, trên thực tế, nàng tự vấn lòng mình, nàng thích nhìn là dáng dấp cô khóc nấc lên ở trên giường.
Nàng không có thất vọng, càng là than thở, quả nhiên. . .
Đầu ngón tay Thi Từ nhẹ nhàng lau bên khóe mắt Đường Chu rồi, lại nếm thử, cúi người lại hôn lên môi cô.
Rất ngọt, muốn ngừng mà không được.
Đường Chu mở mắt ra, từ trong mắt của Thi Từ, cô chỉ thấy được cái bóng của chính mình, còn có biểu hiện xúc động mông lung.
Cơ thể Thi Từ trượt xuống dưới. Nàng rất ôn nhu, mang theo chút tham lam, lại rõ ràng đang khắc chế. Giữa tương tác của người yêu với nhau, có chút gió thổi cỏ lay, tâm xa tâm gần, trong cái chớp mắt là có thể phát hiện.
Ở địa điểm trước đó trong phòng tắm, Đường Chu cũng ngầm đồng ý nàng tùy ý làm bậy.
Các nàng không nói qua chuyện sau đó, nhưng mà Đường Chu nghĩ, cô lập tức liền muốn cao học, cô muốn càng thêm nỗ lực một chút, cô phải tìm nhiều thêm một chỗ công tác thực tế, tích góp nhiều thêm một chút năng lực thực tiễn chuyên ngành, tương lai mới có sức mạnh đi làm phiên dịch. Tương lai của cô sẽ có Thi Từ. Cô muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn, mới có thể chân chính đứng ở bên cạnh Thi Từ. Bởi vì. . .
"A. . ." Đường Chu vừa mới phân tâm một chút, trong nháy mắt bị Thi Từ kéo về hiện thực. Dường như đang gió êm sóng lặng, bỗng chốc vô số sóng biển tràn vào cơ thể, cô run lên cuộn ngón chân lại, cánh mi tựa như lông vũ nhất thời ngưng tụ lại một tầng sương mù. Cách một hai giây thời gian, cô mới phát giác mình bị Thi Từ ôm vào trong lồng ngực thơm mềm lấm tấm mồ hôi của nàng.
Nàng nhẹ nhàng sượt xuống bên tóc mai cô, môi đỏ như có như không hôn lên vành tai của cô.
Đường Chu mở mắt, giơ tay vuốt ve tóc mai Thi Từ, Thi Từ ở bên tai cô cười khẽ, mỗi một tiếng cười là một phen tê dại, "Tại sao không gọi tên chị nhiều một chút, chị muốn nghe."
Gò má Đường Chu nóng lên, ". . ."
Hai người nhìn nhau, Đường Chu cắn cắn môi, đến cùng vẫn là không hỏi.
Tại sao Thi Từ không muốn cô trọn vẹn đây?
Đã lâu không ôm nhau cùng một chỗ, hai người tận tình hưởng thụ thời khắc hiếm thấy này.
"Tại sao không nói chuyện?" Thi Từ nằm nghiêng, một tay chống lên nhìn cô, ánh mắt hơi say mỉm cười, hiện ra màu hồng phấn.
Đường Chu lắc lắc đầu, ngửa đầu lên hôn nàng, thân thể mềm mại chui vào trong ngực của nàng, học động tác của Thi Từ, vụng về ở trên người nàng lục lọi.
"Thu Thu. . ." Thi Từ ôm lấy cái cổ mềm mại của cô, thở hổn hển, "Làm cái gì?"
"Muốn cho chị như vậy. . ." Đột nhiên đầu óc Đường Chu kẹt lại, "Em. . . Nói là. . ."
Thi Từ cười, "Không cần nói." Ánh mắt cùng ngữ khí đều như đầu độc, ghé sát vào môi cô, "Vừa nãy cũng rất tốt."
Đường Chu theo bản năng liền nín thở, Thi Từ hôn cô một hồi, lại nặng nề cắn xuống lỗ tai của cô, đem cô câu xuống, ". . . Em theo chị là được rồi. . ."
Hai người quấn quýt lấy nhau, chỉ hận đêm quá ngắn, không biết là cơ thể của nàng hay là môi của nàng, bởi vì động tình mà hơi run rẩy,
Mưa phùn giống như dầy đặc, lẫn nhau vui thích đến đỉnh cao.
Trăng tròn lên cao, trời sao xán lạn, nghỉ lại ở trên ngọn cây.
Danh Sách Chương: