~*~
Chưa bao giờ tôi thấy ba Phát giận với cậu ấy như thế, mặc dù bình thường ông khá là nghiêm nghị. Vậy mà hôm nay ông ấy muốn tát vào mặt cậu ấy nếu mẹ cậu ấy không can thiệp.
Tôi sang phòng cậu ấy học bài rồi ngủ quên, lúc tôi đi xuống hai người họ đang nói chuyện khá căng thẳng. Ban đầu tôi cũng không muốn rình mò gì cuộc nói chuyện giữa hai người tôi định bước lên không xen vào nhưng thấy ba cậu ấy đập bàn nên tôi nán lại sợ cậu ấy bị đánh cho bầm dập.
“Con suy nghĩ cho kĩ cho ba, mọi thủ tục ông lo liệu hết rồi, nếu muốn thay đổi con tự đi mà nói với ông.”
Phát hét ầm lên: “Con không đi đâu hết. Con bỏ thi đại học cho ba coi.”
Ước mơ vào đại học Y của cậu ấy lớn lắm mà sao cậu ấy lại suy nghĩ nông nỗi như vậy? Trong tiềm thức của tôi, Phát chưa bao giờ cư xử thiếu suy nghĩ như thế này.
“Con có gan thì bỏ.” Ba Phát nghiến răng phun ra từng chữ trong tức giận.
“Ba đừng có thách con!”
Ba cậu ấy mới vừa giơ tay lên thì mẹ cậu ấy đã chạy đến đẩy Phát sang một bên. Tuy tôi không biết chuyện gì nhưng tôi biết chuyện này lớn, và đáng lí ra tôi không được ở đây chứng kiến những cảnh như vậy.
“Muốn chăm sóc tốt cho con bé thì con phải nghe lời ông, nghe lời ba.” Ba cậu ấy cũng hơi nguôi nguôi vì có mẹ cậu ấy đứng ra thì tôi biết cậu ấy sẽ không nói ra những lời thiếu suy nghĩ nữa.
Mẹ cậu ấy cũng chen vào: “Con nghe lời ba đi. Ông cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Con bé giao lại cho mẹ.”
Theo như hiểu biết của tôi về cậu ấy, cậu ấy sẽ trả lời lại là: Mẹ lo được cho nó (hay gì gì đó) sao? Tôi vẫn chưa biết con bé đó là ai. Nhưng tôi không muốn đoán.
Tôi đi một mạch lên phòng rồi đóng cửa lại đắp chăn vờ ngủ tiếp. Nhưng có nằm thế nào cũng không ngủ được. Phát bị ép đi đâu? Và cô bé trong lời của ba cậu ấy là ai? Tôi biết có hỏi cậu ấy cũng sẽ không nói với tôi, vì chuyện không liên quan đến tôi cậu ấy rất không thích tôi xen vào.
“Mây, con có trong đó không?” Cô Diễm hỏi khi tôi tưởng chừng như mình đã bay lên trần nhà vì nhìn lên đó quá lâu.
“Dạ con đây cô.” Tôi tốc chăn chui vội ra, nào ngờ vướng phải cái mền rồi lăn cái phịch xuống đất. Sao tôi cứ bị té từ trên cái giường này xuống thế nhỉ?
Cô nghe tôi té chạy vội vào thấy tôi nằm lăn lốc trên sàn chân còn vướng cái mền nên mới vấp.
Cô lo lắng hỏi tôi: “Con có sao không?”
Tôi duỗi chân ra. Không đau, may ghê. Tôi té ở đây mấy lần rồi, nhờ thảm dày và giường thấp chứ không bị toi mạng rồi.
“Không sao đâu cô. Té nhẹ thôi mà. Cô tìm con có việc gì vậy?”
Cô xoa đầu tôi, gạt mấy cọng tóc lưa thưa khi nãy tôi túm cột lên mà không gọn. Cô nói: “Con như vậy hèn gì thằng bé không chịu đi.”
“Đi đâu hả cô?”
Cô Phương xua tay với tôi: “Con đi tìm nó đi, nó sẽ nói con nghe.”
Tôi không biết chuyện này có liên quan gì đến tôi. Nhưng tôi biết cậu ấy ở đâu. Chúng tôi có một chỗ bí mật khi buồn. Khu nhà chúng tôi ở là một khu chung cư vừa quy hoạch, có những ngôi nhà lâu đời như nhà chúng tôi, hay những lô đất đang rao bán chưa ai mua, thế nên xung quanh vẫn còn những khoảng đất trống. Lúc tôi còn nhỏ, bên đây là những khu vườn của người hàng xóm già, Phát vẫn hay trèo lên cây ổi, cây xoài hái trái cho tôi và nhóc Huy ăn. Từ khi dãy thể, những mảnh vườn trơ trụi xác xơ, người hàng xóm già cũng đã không còn nữa, nhưng tôi và cậu ấy vẫn không bỏ được thói quen ra đây.
Tôi đã hàng ngày đứng trên cửa sổ phòng cậu ấy cầu nguyện cho đừng ai mua mảnh đất này vì ở đó có cây mận chính tay tôi trồng. Nó xanh ươm, cao hơn cả đầu tôi, và nơi đó giống như là nơi trú ngụ bí mật của cả ba chúng tôi: tôi, Phát và nhóc Huy.
“Ngồi đi.” Phát chìa tay phủi phủi cái ghế cây mà ba tôi đã hì hục đóng cách đây mấy năm, trông nó vẫn còn chắc và xinh xắn mặc gió mặc mưa.
Tôi ngồi xuống, và im lặng. Tôi không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết hỏi gì khi lòng tôi đang bất an. Tôi biết, hẳn là sau khi tốt nghiệp mọi thứ sẽ đổi thay nhiều. Chúng tôi đều sẽ trưởng thành và có con đường riêng. Nhưng tôi muốn tôi và cậu ấy vẫn giống như trước giờ, tôi không muốn có một sự ra đi nào làm mọi thứ bỗng dưng thay đổi.
Khi sự thay đổi này diễn ra, sẽ kéo theo một sự thay đổi khác nữa. Và mối quan hệ mà chúng tôi vun đắp bao năm qua có lẽ sẽ như vậy mà nhạt dần. Tôi không muốn mất cậu ấy, không muốn cậu ấy trở thành xa lạ với mình. Tôi muốn ngày ngày ở bên cậu, cùng cậu đùa nghịch, được cậu chở che và bảo vệ.
Đến tận lúc này tôi mới ý thức được rằng, thói quen thật đáng sợ. Và thói quen của tôi là ỷ lại quá nhiều vào cậu.
“Mẹ tôi nói gì với cậu vậy?” Phát hỏi, cậu ấy vẫn nhìn đâu đâu và không hề nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi lắc đầu. Và sợ cậu ấy không nhìn thấy nên tôi nói thêm: “Mẹ bảo cậu sẽ nói.”
Cậu ấy vẫn ngồi như vậy khá lâu. Còn tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Tôi biết cậu ấy sẽ nói, cậu ấy đã hứa là không giấu tôi bất kì điều gì tôi muốn biết, và đây chính là điều tôi muốn và cần được biết.
“Du học. Ông đã làm sẵn mọi thủ tục rồi, trường bên đó cũng đã liên lạc hết rồi. Chỉ đợi điểm thi gởi qua rồi tôi sẽ phải đi. Nhưng tôi không muốn đi, vì quyết định đi lần này phải mất ít nhất tám năm mới hoàn thành xong khóa học.”
Suýt chút tôi đã mở miệng nói rằng tôi cũng không muốn cậu ấy đi. Nhưng cái tin này quá chấn động, quá sốc. Du học, hai từ nhẹ nhàng ấy vậy mà mất ít nhất tám năm. Tương lai của cậu, cố gắng của cậu, tôi phải là người ủng hộ chứ không phải là người phản đối. Tôi phải là người tiễn cậu đi chứ không phải là người cản ngăn bước chân cậu.
Phát vòng tay khoác lên vai tôi. “Tôi không muốn để cậu lại một mình.”
Tôi cố nghĩ đến những chuyện vui, những chuyện vui nào cũng có cậu ấy khiến nụ cười của tôi càng trở nên mặn đắng. Rồi cậu ấy sẽ lại về, nhưng tôi không muốn. Tôi không muốn một khoảng thời gian dài không có cậu ấy cạnh bên. Tôi muốn giữ cậu ấy lại bên mình nhưng làm sao tôi có đủ lý do để thực hiện được điều đó. Tương lai cậu ấy quan trọng hơn. Huống hồ, mọi việc đã nằm trong sắp xếp của ông, của ba cậu ấy, càng cố gắng cưỡng lại càng khiến mọi người khó xử.
Tôi từng nhớ ngày xưa chính mình đã nói với cậu ấy rằng tôi không hề thích hoa lưu ly. Vì nó có ý nghĩa chia xa. Khi chia xa, người ta sẽ buộc lòng nói với nhau câu “forget me not”… Tôi chưa từng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ xa cậu ấy đến thế.
Thành phố này, có lẽ sẽ còn lặng thầm mình tôi.
Tám năm, không phải ngắn so với một đời người. Nhưng nó không đủ dài để tình cảm của tôi với cậu khác đi. Có lẽ tám năm sau, chúng tôi vẫn sẽ như bây giờ, đùa nghịch, vui vẻ và là những đứa bạn hiểu nhau đến tận xương, tận cốt…
Nhưng tôi đã không biết được rằng, tám năm sau, cậu ấy quay lại, mọi việc đều hết thảy đã bị thay đổi và mỗi người chúng tôi đang đứng ở một trang khác của cuộc đời…