Cậu ấy lờ tôi đi chỉ tập trung nhìn trừng trừng vào Thành. Anh ấy cũng miễn cưỡng nhìn lại với vẻ không hề tự nhiên. Không giống Thành của mọi khi - có một điều gì đó rất khác nơi anh. Cái nhìn của anh ẩn chứa sâu sự tuyệt vọng.
“Anh xin lỗi.” Thành nhìn tôi nói rồi đi thẳng về phòng. Đóng sập cửa lại.
Không ngờ sự xuất hiện của Phát lại làm tình hình căng thẳng hơn. Căn bản cậu ấy không phải đến giải cứu tôi, mà là đến để gây ra thêm nhiều nhiều sự rắc rối.
…
“Không phải cậu nói phải làm xong báo cáo rồi mới về à?”
“Làm xong rồi. Nhờ bạn nộp giùm.”
“Lỡ có trục trặc hay sai sót gì thì sao?”
“Im cái miệng quạ của cậu lại đi. Khinh tôi à. Hừm.” Phát lườm tôi rồi cắm cúi tiếp tục chơi game.
Đột nhiên tôi nghĩ giá mà chúng tôi vẫn còn là những cô bé, cậu bé thì hay biết mấy. Tiếc là mọi thứ đã không còn giản đơn như ngày xưa nữa.
Sáng chủ nhật, trời như phủ một màn nắng hanh hao dù vẫn còn se lạnh, Cần Thơ hai mùa nắng mưa khác biệt, mùa này chỉ tạm gọi là mát thôi nhưng lúc nào tôi cũng thấy lạnh. Gần tết rồi. Chợ đã rộn rã hơn những tiếng cười và chúng tôi thì đã quá già để mong chờ điều gì đến trong Tết.
Tôi ngồi đợi điện thoại nhận hàng, còn Phát thì từ sớm đã ra đây ngồi chơi game. Cậu ấy vốn dĩ không có việc gì làm, lại không lo nhiều việc như tôi. Có lẽ giờ trong tâm thức cậu ấy tôi vẫn là một đứa khờ khạo và không bằng ai. Nhưng mà, chỉ có tôi mới hiểu phải đạt được như ngày hôm nay tôi đã phải trải qua bao biến cố và nỗ lực không ngừng. Sống đã không dễ, kiếm được tiền để sống lại khó khăn hơn.
Một đứa hai mươi lăm và còn lông bông như tôi nếu không lo được cho mình nữa thì còn biết trông cậy vào ai?
“Tôi đi đây một lát.” Phát nói trong lúc tôi còn vừa suy nghĩ vừa nghịch nghịch cái bàn cờ của bố.
“Ế!” Tôi gọi với theo nhưng cậu ấy đã đi đến cửa rồi.
Lại là ngày chủ nhật một mình với đống đồ.
~*~
Tôi loay hoay kiểm lại số lượng hàng và tranh giao xem có thứ gì thiếu trên kệ không thì một cô gái đứng thập thò trước cửa hiệu.
Bình thường thì chủ nhật không có khách. Chủ nhật tôi thường xếp hàng xong rồi về nhà tự thưởng cho mình một bữa yên lành ở nhà hay sang nhà Mai chơi với cô ấy. Có khách thực sự là rất hiếm. Một cô gái xinh tươi như vậy, cũng rất hiếm.
Cô ấy cao và đẹp. Nhìn cô ấy tôi nghĩ ngay đến hai từ "con lai", cô ấy có nước da trắng, mái tóc vàng và đôi mắt đen nhánh đặc trưng Á Châu. Cô ấy mỉm cười với tôi nhưng sâu trong đôi mắt ấy đầy ác cảm. Tôi sợ mình nhìn nhầm nên vẫn đon đả cười với cô ấy.
“Chị cần mua gì?” Tôi bước ra vì không hiểu sao lại nghĩ cô ấy không có ý định bước vào.
“Cô là Mây à?”
“À, vâng, chị là ai?”
Cuộc đối thoại có lẽ vẫn sẽ diễn ra suôn sẻ với vai trò chủ và khách nếu cô ấy không nhìn tôi cười khinh miệt: “Thảo nào, lừa được cả gia đình lẫn anh ấy!”
“Cô nói vậy có ý gì?” Tôi không biết có sự nhầm lẫn nào hay không. Nhưng chính tôi cũng không muốn vướng phải cái mớ rắc rối này. Huống gì, tôi ghét nhất ai đổ oan cho mình tội lừa dối.
“Ý gì thì tự cô biết!”
Cô ấy thật giống mấy ả đàn bà trong phim đi đánh ghen. Tội tình gì tôi phải đứng đây vớ vấn với loại người rảnh rỗi thế chứ. Tôi lờ cô ấy đi, tiếp tục treo móc khóa lên giá.
“Nếu không phải cô sắp chết, tôi tự hỏi anh ấy có bỏ tất cả để trở về hay không? Đúng là loại người không biết liêm sĩ. Đi cầu cạnh lòng thương hại nơi người khác.”
Tự dưng tôi lại không kiềm chế được trước những lời mỉa mai cay độc của cô ta. Là ai sắp chết? Là ai đi van xin lòng thương hại của người khác. Tôi gạt mấy cái móc khóa sang một bên, giờ mà có súng tôi nguyện bắn vào mồm cô ta một phát cho cô ta không còn nói chuyện kiểu như vậy nữa. Nếu là một người phụ nữ khác, nếu là một người đàng hoàng tôi còn ngồi lại cùng cô ta giải quyết vấn đề đang hiểu lầm. Nhưng người như cô ta vậy, tôi chẳng rỗi hơi.
“Cô nói ai không biết liêm sỉ? Chính cô mới là người không biết liêm sĩ. Nếu muốn giành lại người đàn ông đó cô tự đi mà tìm, đến tìm tôi có ích gì.” Vẫn cố nói ra những lời như vậy dù tôi thực sự không biết "anh ấy" mà cô ấy nói đến là ai.
"Cô..." Cô ấy như không biết nói gì trước câu trả lời của tôi. Cô ấy xấn đến, và tát vào mặc tôi, tôi ngã vào đống đồ còn chưa mang vào trong nhà. Tôi cố đứng dậy theo bản năng nhưng mọi thứ mờ dần. Trước mắt tôi là Khánh đang dần biến mất. Rồi không thấy gì nữa.
Lúc tỉnh lại chỉ thấy nhóc Huy đang bên cạnh mình. Tôi mới biết mình chưa chết. À, tôi còn tưởng mình đang mơ nữa.
“Chị khát nước không? Em rót nước cho chị uống.”
“Không sao đâu. Mà cô ấy là ai vậy?”
“Chị đừng để ý đến những gì cô ta nói, nha? Anh Phát ra ngoài mua cháo cho chị sẽ quay lại ngay. May mà có Khánh đưa chị đến đây, cậu ấy phải về công ty có việc gấp rồi. À, mà Thy sắp đến rồi, tối nay em với cô ấy đi sinh nhật cháu cô ấy sẵn, ba mẹ đi luôn nên không ở lại với chị được.” Thy là bạn gái thân yêu của nhóc Huy, cô bé đáng yêu hay cười.
“Thế chị chưa được về à? Chị không sao mà.”
“Bác sĩ nói còn phải theo dõi nữa.”
Tôi muốn về nhà. Sợ cái bệnh viện này lắm rồi. Lần nào vào đây cũng chẳng có gì tốt lành cả. “Chị muốn về.”
“Chị nói với anh Phát đi. Em không có quyền quyết định.”
Tôi muốn ngồi dậy cho nó một cú. Chả nhẽ Phát mới là em trai tôi và cậu ấy mới có quyền quyết định à?
…
“Ăn cháo đi bà cô già. Cậu đó, có khỏe đâu mà đòi về.” Phát đưa cháo cho tôi với cái vẻ bất đắc dĩ. Hôm nay ba mẹ tôi phải đi cùng nhóc Huy và bạn gái nó, chắc tối mới ghé lại. Giờ mới năm giờ chiều.
“Không ăn, không ăn. Cậu là bác sĩ mà, lo gì chứ.”
“Nhưng cậu ở lại theo dõi đã.”
“Xì, có phải sắp chết đến nơi đâu mà lo.”
“Biết mọi người lo lắng cho cậu lắm không mà nói như vậy hả?”
Nói xong cậu ấy bỏ đi. Tôi chỉ muốn về nhà thôi mà, vậy mà cậu ấy quạo được với tôi là sao chứ. Tôi không muốn nhìn nhận Phát đã thay đổi hơn xưa, rất nhiều. Trong lòng tôi thật sự chưa chuẩn bị cho một sự đổi thay nào cả. Nó quá lớn. Quá chông chênh. Tôi ghét chông chênh.
“Phát sao vậy? Vạ lây đến cả mình.” Lệ Mai mở cửa vào mặt vẫn còn chưa hết ngạc nhiên. “Cậu chọc giận cậu ấy gì à?”
“Mình muốn về nhà thôi. Vấn đề là ở cậu ấy chứ có phải do mình đâu.”
“Thôi, thôi được rồi. Báo cho cậu một tin vui nè.” Cô ấy mở túi và đưa tôi một quyển sổ.
Tôi trố mắt nhìn.
“Mình sắp có baby rồi. Sáu tuần, mới vừa khám thai xong.”
“Ha ha, vậy là mình sắp làm dì rồi à?”
“Ừ, tuy cuộc sống chưa ổn định lắm nhưng tụi mình sẽ cố gắng.”
“Chồng cậu biết chưa?”
“Anh ấy đi với mình, vừa ra nói chuyện với Phát rồi.”
“Không sao. Có gì cần cứ nói mình, mấy năm qua mình cũng dành dụm được khá nhiều.”
Tôi biết cuộc sống của cô ấy đã không dễ dàng gì. Nay lại có thêm một đứa bé, biết bao nhiêu việc phải lo toan. Ra ở riêng, hai vợ chồng tự xoay sở rồi còn phải lo cho hai bên gia đình, gánh nặng ấy không phải dễ gánh. May mà họ có tình yêu. Đó là điều duy nhất giúp họ đồng cam cộng khổ đi qua quãng thời gian nhọc nhằn này.
“Ừ. Mình lo được mà. Cám ơn cậu. Mà sao không ăn cháo đi, để nguội hết.”
“Ừ, ăn liền, ăn liền.” Tôi bưng tô cháo lên, đầy thịt đến ngán.
“Thành có đến thăm cậu á.”
“Anh ấy đâu?” Tôi ngậm cái muỗng muốn sặc. Không hiểu sao thù oán giữa Thành và Phát lại lên đến đỉnh điểm như vậy. Tôi hiểu ý tốt của Phát, cậu ấy không muốn tôi bị tổn thương, cũng có lẽ thời gian bên nhau đủ để cậu ấy giữ khư khư tôi như một món đồ, không ai được phép đụng đến. Tôi thì chỉ sợ hai người đó gây chuyện với nhau, vì dù một trong hai người ai bị tổn thương tôi cũng sẽ thấy tội lỗi nhiều.
“Về rồi. Anh ấy nói có Phát nên không muốn vào, anh ấy không muốn để cậu khó xử. Mà hai người đó sao vậy? Mới về mà đã như vậy rồi.”
“Mình không biết. Có cảm giác như Phát đã thay đổi rồi, không còn là Phát nữa. Mình rất sợ. Nhiều lúc cậu ấy bảo vệ mình quá mức, cứ coi mình như một đứa trẻ con để đối xử. Thời gian đâu làm một mình cậu ấy trưởng thành.”
Tôi buồn rầu nhìn ra cửa sổ. Đúng vậy, khoảng thời gian tám năm bương chải bên đất nước xa xôi kia khiến cậu ấy lạ lẫm với nơi này. Nhưng tôi nghĩ không đủ để chúng tôi xa lạ đến mức như vậy đâu. Không còn những lời nói bông đùa, không còn nghịch ngợm, cậu ấy làm tôi có cảm giác sợ mình phải làm sai. Vì nếu làm sai sẽ làm phiền lòng cậu ấy. Cậu ấy khiến tôi có cảm giác ngột ngạt.
“Thành gửi cậu cái này.”
Mai đưa tôi một cái hộp, trong đó chỉ có vẻn vẹn một bông hoa sơn trà khô, màu đỏ thắm.
Lúc đó tiếc là tôi đã không nghĩ nhiều. Hoa sơn trà là sự ích kỉ trong tình yêu, là một tình yêu bế tắc, tuyệt vọng. Vị linh mục đã giữ linh hồn hoa của cô gái cho riêng mình, đến độ cô ấy héo mòn và chết đi. Linh hồn không còn, cây cũng không thể nào sống sót, chỉ còn lại một nhành hoa được trồng xuống mọc lên những bông hoa đỏ rực mà mãi sau này người ta gọi tên là hoa sơn trà.
Nếu cứ tiếp tục, tôi và anh ấy cũng sẽ như vậy.
Lời tác giả: Các bạn muốn tìm hiểu rõ hơn về truyền thuyết hoa sơn trà có thể vào đây đọc nha. Vì dài quá nên mình không đưa hết vào truyện được.