~*~
Mười giờ, tôi đứng yên ngoài cửa sổ nhìn về bên kia. Đã lâu lắm rồi căn phòng đó không hề sáng đèn. Ánh sáng leo loét từ dưới sân vọng lên càng làm mọi thứ trở nên buồn hơn. Cầm chiếc điện thoại trong tay, email tôi gửi cậu ấy vẫn còn nguyên đó, hai ngày rồi không thấy hồi âm.
Tám năm, tôi vẻn vẹn gặp cậu ấy được sáu lần. Hè cậu ấy ở lại học rút chương trình và đi thực tập, hay làm thêm. Cậu ấy nói có người học đến tận mười một năm mới có thể làm một bác sĩ đúng nghĩa, cậu ấy cố gắng nhiều như vậy cũng chỉ mong có ngày trở về.
Thường thì chúng tôi liên lạc qua mail. Tôi thích cái cảm giác chờ đợi đó. Mỗi đêm, cậu ấy sẽ gửi mail hỏi han hay thậm chí chỉ là một tấm hình chụp vội đâu đó trong trường, có khi là những dụng cụ y khoa hay những miền xa xôi nơi mà cậu phải thực tập. Tôi lưu giữ chúng vào một file riêng trong máy tính. Và việc đó khiến tôi cảm thấy sống lại những tháng ngày trước kia, lúc tôi và cậu vẫn ngủ cách xa nhau chưa đầy mười mét.
Chỉ cần nhìn thấy những tấm ảnh qua đôi mắt cậu, tôi từng tưởng tượng ra, kì thật, khoảng cách giữa chúng tôi không xa. Giống như, tôi và cậu ấy vẫn luôn đi cùng nhau, vẫn cùng nhìn mọi vật với nhau… Giống như hàng ngày chúng tôi vẫn bình lặng trải qua những tháng ngày tuổi trẻ gian nan nhất với nhau mà không hề có cái khoảng xa xôi cả nửa vòng trái đất ấy.
“I found the way to let you leave
I never really had it coming
I can’t believe the sight of you
I want you to stay away from my heart…”
Lần nào cũng vậy, tôi vẫn cố tình để chuông đổ hết rồi mới nghe máy. Tiếng chuông điện thoại mặc định để suốt từ năm lớp mười một đến giờ. Dù có đổi bao nhiêu cái điện thoại thì tôi vẫn giữ bản nhạc chuông ấy. Vì nó cho tôi cảm giác trước giờ mình chỉ sử dụng một cái điện thoại, trước giờ mọi vật vẫn chưa từng đổi thay.
“Cô là Mây phải không?” Là điện thoại của Thành, nhưng giọng nói là của một cô gái lạ. Cô ấy có vẻ bực bội với tôi, tôi cầm điện thoại hoang mang tự hỏi mình đã đắc tội gì với cô ấy?
“À, ừm, là tôi. Thành…”
Tôi chưa nói hết câu cô ấy đã cắt lời. “Cô đến đây ngay đi. Anh ấy say rồi, tôi không biết nhà. Karaoke Nhật Nguyệt.”
Cô ấy còn không hỏi xem tôi biết quán đó ở đâu hay không thì đã vội cúp máy. Tôi mặc nguyên cái quần short và áo thun, khoác vội cái áo khoác dày rồi lén gõ cửa phòng nhóc Huy.
Cửa mở rất nhanh, nó vẫn chưa ngủ vì giờ còn đang loay hoay với đống đồ án và bản vẽ trên bàn. Nó vẫn xoay sở với ước mơ học xây dựng và thiết kế được những ngôi nhà trong mơ. Đã có lúc tôi nghĩ ước mơ đó quá nhọc so với sức nó, nhưng nhìn nó dần trưởng thành thành một người con trai biết thế nào là hoài bão thì tôi nghĩ công sức nó bỏ ra là xứng đáng. Thành công sẽ mỉm cười với những người có bản lĩnh, và may là dù tôi không có bản lĩnh nhưng tôi vẫn vui vẻ vì lựa chọn của mình.
“Chị đi đâu giờ này mà mặc áo khoác vậy?” Nó hỏi, lấy tay xoa xoa mắt.
“Em mệt thì nghỉ sớm đi, làm việc hoài không tốt đâu. Chị đưa anh Thành về, bạn anh ấy nói anh ấy say mà cô ấy không biết nhà.”
Tôi chưa kịp nói hết nó đã lấy cái áo sơ mi khoác vào người rồi đóng cửa phòng lại: “Em đưa chị đi.”
“Không cần đâu. Em còn cả khối việc kia kìa. Ngủ sớm đi ngày mai thức dậy làm. Chị có phải con nít nữa đâu. Chị bắt taxi đến đó là được.”
Hình như cho đến bây giờ nhóc Huy vẫn chưa ý thức được rằng tôi đã hai mươi lăm tuổi và không còn là cô bé ngày nào nữa. Nó cũng lớn rồi, nhưng ngày càng xem tôi là một đứa con nít để đối xử.
“Nhưng mà…”
Tôi cắt ngang lời nó: “Không nhưng nhị gì hết. Em ra đóng cửa cho chị đi. Nhớ là đừng để ba mẹ biết đó.”
Đợi tôi lên taxi xong nhóc Huy mới đóng cửa bước vào nhà. Tôi biết nó đang cố gắng vì bản vẽ thăng chức. Không thể vì chuyện của tôi mà trễ nãi công việc của nó. Suy cho cùng nó đã không còn là thằng nhóc suốt ngày tình nguyện bị tôi sai vặt nữa.
Từ nhà tôi đến chỗ Thành mất hơn mười lăm phút. Lúc tôi đến nơi bạn bè anh ấy đã về hết rồi chỉ còn anh ấy và một cô gái trẻ ngồi cùng nhau. Mất đi vẻ hiềm khích lúc ban đầu, cả tôi và cô ấy đều ngỡ ngàng ngay từ lần đầu tiên gặp nhau. Bởi lẽ, nếu trừ bỏ gương mặt chỉ có nét giông giống, có thể xem chúng tôi hoàn toàn giống nhau. Nếu nhìn từ phía sau, chắc những người không thân thiết sẽ nhận lầm ngay.
Thành nằm yên tĩnh ở đó, đầu tóc rối bùi nhùi. Cô ấy né ra xa cho tôi nhích lại gần anh. Tôi cài thêm nút áo cho anh ấy. Cô ấy vẫn giương mắt nhìn chúng tôi mà không nói một lời.
“Mây…”
Tôi nghe anh gọi nhỏ. Và chợt nhận ra là mắt anh vẫn nhắm và anh không hề thấy tôi.
“Đó là lý do tôi gọi cho cô mà không phải là ai khác. Đỡ anh ấy ra gọi taxi đi. Xe anh ấy ngày mai tôi sẽ mang đến công ty.”
Nói rồi cô ấy tiến đến đỡ một bên vai Thành. Chúng tôi cùng nhau ra taxi.
“Cám ơn cô.” Tôi nói nhỏ bên tai cô ấy rồi bước vội lên taxi.
Đêm, thành phố đã vắng người hơn. Những ngọn đèn leo lét khiến tâm trạng tôi tuột dốc không ngừng. Tôi lấy điện thoại nhắn cho nhóc Huy một tin, rồi nhét lại điện thoại vào túi. Tôi vừa thấy ánh mắt của cô ấy, không có sự thù ghét, chỉ có đau thương. Tôi dường như hiểu được trong lòng cô ấy nghĩ gì.
Yêu một người không yêu mình, đau, nhưng rồi sẽ tìm được một lý do nào đó để từ bỏ, để bao dung. Yêu một người yêu mình vì mình giống với người mà người đó đã ghi tạc sâu trong lòng, ngoài cảm giác đau còn có tổn thương. Yêu người không yêu mình dễ quên hơn yêu người yêu mình vì mình là bản sao của một người khác, ngoài bi thương, còn có căm phẫn và dày vò.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt khép hờ của Thành, anh mãi không bao giờ biết được mình đã tổn thương cô ấy thế nào đâu. Anh vì tôi mà đau, người khác vì anh lại tổn thương gấp bội. Suy cho cùng ai đau hơn ai? Tôi không biết, nhưng nghe trái tim mình quặn thắt.
Thành ở riêng bên ngoài, một căn hộ gần với công ty nơi anh làm việc. Vẫn tưởng anh ấy sẽ trở thành huấn luyện viên thể dục hay liên quan đến các ngành tương tự, nhưng không ngờ anh lại học kinh doanh quốc tế. Rồi làm việc cho một công ty hợp tác nước ngoài. Một giám đốc thị trường tương lai rộng mở như vậy lại vướng phải một đứa con gái chỉ học đến lớp mười hai, và làm một công việc bình thường như tôi.
Tôi có gì để anh luyến tiếc và yêu thương? Tôi có gì để anh chờ đợi? Tôi có gì để anh phải sống dày vò như vậy, đơn độc như vậy?
Căn hộ anh ở vẫn thế, giản đơn đến mức bất ngờ. Nơi này không ghi dấu chân của bất cứ một người con gái nào. Nó vẫn như vậy từ lúc anh dọn đến đây. Bức tranh tôi treo lệch anh vẫn giữ nguyên đó, không thèm sửa, anh nói đó là kỉ niệm món quà đầu tiên của tôi với dành cho anh. Hai chậu hoa sao băng vẫn còn nguyên trên cửa sổ. Những bông hoa vẫn tươi như anh tỉ mẩn chăm sóc nó mỗi ngày. Không biết anh có biết được không, hoa sao băng tượng trưng cho lòng kiên định, sự thủy chung không thay đổi. Mà có lẽ thật vậy, trước giờ anh vẫn không hề thay đổi.
Dìu anh đến giường, tôi biết anh đã tỉnh từ lúc còn ngồi trong xe.
“Tại sao anh lại như vậy? Hả anh?” Tôi tiếc cho cô gái kia. Tiếc cho người mà anh vừa mới bỏ lỡ còn vô tình cứa vào tim cô ấy một nhát khá sâu. Đâu phải mọi vết thương trên đời đều sẽ lành lại theo năm tháng?
Tôi ngồi dựa lưng vào chân giường. Ngồi bệt cả xuống đất. Tôi vừa vô tình tiếp tay làm tổn thương một cô gái. Điều này quá sức tưởng tượng đối với tôi. Nếu tôi gọi nhờ Khánh đến, nếu tôi không đến, nếu cô ấy không gặp tôi thì có lẽ sẽ tốt hơn biết mấy. Cái điều mà cả tôi và cô ấy đều hiểu đó khiến tôi cảm thấy mình là một tội đồ. Làm sao để anh thôi không như vậy nữa? Làm sao để anh không vì tôi mà đau, mà buồn? Làm sao để không làm tổn thương đến anh.
Anh không trả lời. Tôi thấy mình như đang lâm vào bế tắc. Ngước lên nhìn anh, anh vẫn im lặng và nhìn tôi chăm chú. Tôi sợ nhất ai nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác đó không an toàn. Đó là cảm giác cấm.
Tôi bỏ anh ở đó rồi đi xuống bếp pha cho anh ly nước chanh. Nhóc Huy nhắn tin sẽ đến rước tôi, mai sếp nó đi công tác nên tạm thời nó được hoãn một ngày nộp dự án. Tôi cất điện thoại, và đứng đợi nước sôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh say dữ đến vậy. Cả mấy trăm lần trước, khi say, anh đều chạy thẳng đến nhà tôi, ngồi nhìn tôi hay ôm tôi một cái rồi ra về. Đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho anh. Tôi không cố kéo anh lại gần, cũng không dám đẩy anh ra quá xa. Tôi muốn chúng tôi là bạn, và tôi biết anh cần tôi. Sẽ có lúc anh tìm được một người con gái tốt hơn tôi, yêu thương anh…
Lúc nút ấm nước tắt, là lúc tôi cảm nhận anh sau lưng mình. Tôi chưa kịp với tay với lấy bình nước. Anh ôm tôi, thật chặt, chặt đến mức tôi muốn ngạt đi. Anh say thật rồi, vì anh đã không sợ làm tôi đau.
“Anh buông tay đi.”
“Sau hôm nay mọi thứ sẽ khác.” Anh lẩm bẩm.
“Anh buông em ra đi.”
“Anh yêu em.”
Anh đẩy tôi vào tường, rồi hôn. Một nụ hôn cưỡng ép. Mùi rượu vẫn còn quẩn quanh miệng anh. Giữa cái hôn không thể thoát ra ấy, tôi cảm nhận được nước mắt, không phải của tôi, mà là của anh.
Tôi lặng đi. Mặc anh kéo tôi vào một nụ hôn sâu. Mặc răng và lưỡi bị anh dày vò gần như không thở được. Mặc anh dây dưa trên khắp mặt rồi cổ tôi. Tại sao mọi thứ lại đi đến bước này? Trong lòng tôi bàng hoàng nhận ra rằng, biết bao sự cố gắng giúp anh quên đi mình lại càng khiến anh lún sâu vào thêm. Tôi chợt muốn yêu thương anh, muốn che chở cho anh, muốn anh không phải cô đơn và dày vò như thế nữa. Nhưng liệu làm vậy có đúng?
Đột ngột tôi thấy nhẹ hẫng, điểm tựa vào anh mất hút, anh bị ai đó kéo ra ngoài. Tôi cứ ngỡ đó là nhóc Huy đến, thở phào nhẹ nhõm vì nó đã đến giúp tôi thoát khỏi cảnh này.
Nhưng đứng sau lưng Thành, không phải là nhóc Huy, mà là Phát.