Nhìn thoáng qua một cái, nếu nói khu vườn bị tàn phá cũng không phải nói quá.
Phần lớn cánh hoa đã bị tuốt đi, chỉ còn lại những cái nhụy nhợt nhạt.
Khi Lận Châu tới gần mới phát hiện tiểu hồ ly kia vẫn còn chút lương tâm.
Trên những nhụy hoa còn sót lại một chút linh khí do cô để lại.
Với phần linh khí này thì chỉ cần qua một đêm, những bông hoa này lại nở, đây cũng là một loại phong tình*.
phong tình*: nguyên văn là "风情". Theo tui tra từ điển tiếng Việt thì nó là từ dùng để chỉ chuyện tình yêu nam nữ nhưng mà đặt trong ngữ cảnh câu ở trên thì tui không hiểu ý tác giả lắm. Bạn nào biết thì chia sẻ cho tui biết với nha~
Lận Châu cảm thấy buồn cười, phất tay lên, cây dâu trước mặt đung đưa trong gió.
*
Buổi tối, Lận Châu nhìn thấy trên bàn ăn xuất hiện hai dĩa bánh hoa.
Anh nhướng mày, "Hái nhiều cánh hoa như vậy để làm hai dĩa bánh này?"
Tiểu hồ ly đung đưa cái đuôi cũng không ngẩng đầu lên, giống như không muốn nhìn anh, chỉ vùi đầu ăn bánh.
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn lẩm bẩm của cô, Lận Châu cảm thấy trên tay có chút ngứa.
Ngón tay xẹt qua một lọn tóc, Lận Châu chọc một chút, liền bị cái đuôi to đập vào tay.
Không đau nhưng ẩn ẩn một mảng đỏ.
Tiểu hồ ly ra tay...
À không, tiểu hồ ly ra đuôi cũng thật nặng nha.
Lận Châu không biết sợ, lại chọc một chút, lúc này dường như anh rốt cuộc cũng chọc tiểu hồ ly nổi giận rồi.
Cô đột nhiên quay đầu, trong mắt mang theo lửa giận, "Không thể tùy tiện sờ đuôi của hồ ly bọn tôi, nếu không anh phải cưới tôi!"
Lận Châu nghe vậy, khóe miệng lập tức cong lên, anh nắm lấy đuôi cô, cười như không cười hỏi: "Hiện tại không phải tôi đã cưới cô?"
(có cao nhân nào có thể giúp tui hình dung được cười như không cười là như thế nào hong ~(>_<~))
Diệp Phù Dư: "..." Ờ ha.
Diệp Phù Dư bối rối một lúc.
Quả nhiên, cô vẫn không thể thay đổi thân phận của mình.
Quan hệ của cô và Lận Châu gọi là vợ chồng, nhưng thật ra lại càng giống bạn cùng nhà hơn.
Tiểu hồ ly chu miệng, đẩy dĩa bánh hoa còn lại về hướng Lận Châu, "Anh ăn cái này đi."
"So với ăn cái này, tôi càng thích chơi với cái đuôi của cô. Bao giờ thì cô mới có chín cái đuôi?"
"Tùy duyên." Diệp Phù Dư chậm rãi nói.
Bản thân là Cửu Vĩ Hồ, dù rằng cô tu luyện đến giờ cũng chỉ có một cái đuôi, nhưng cô có huyết thống như vậy, cho dù vô dụng thì chắc cũng không đến mức vô dụng như vậy đi.
Nhưng mà ——
Tiểu hồ ly đảo mắt một vòng, chợt dịch chuyển thân thể tới trước mặt Lận Châu.
Lận Châu chú ý tới động tác đó, tay anh đã sớm đỡ lấy người của cô.
Thấy cô như đang nhào vào lòng mình, anh cũng không khách khí, trực tiếp ôm cô vào trong lòng.
Diệp Phù Dư bị động tác cường đạo* của anh dọa cho khiếp sợ, mắt đều trừng lớn, móng vuốt run rẩy chỉ vào mặt anh, nói: "Anh lại lợi dụng tôi!"
cường đạo*: là tên cướp hung ác á. Chắc ý chị là anh cướp sắc của chỉ hihi (~‾▽‾)~
Lận Châu chỉ hơi nhướng mày, "Không phải cô tự mình nhào tới sao? Nói thử xem, cô muốn làm nũng như thế nào?"
Làm nũng?
Làm em gái anh!
Diệp Phù Dư tức giận đến mức cái đuôi dựng đứng lên, nhưng rất nhanh lại bị Lận Châu một tay ấn xuống.
Khi ngón tay chạm vào cái đuôi nhòn nhọn, cơn tức giận đang sôi ùng ục tròn bụng của tiểu hồ ly đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Diệp Phù Dư: "..." Chết tiệt. Thật tức mà.
"Mau nói đi."
Tiểu hồ ly trợn mắt, "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh rốt cuộc là yêu tinh gì thôi."
Cầm giấy chứng nhận được ba bốn ngày rồi, cuối cùng vợ của anh cũng nhớ tới việc hỏi chủng loại của chồng mình
(chọi oi, vợ của anh chồng của cô đồ, quỷ hà~)
Nhưng mà ——
Lận Châu hơi mỉm cười, vỗ đầu hồ ly của cô, "Cô đoán xem loại yêu tinh nào có thể ăn chay?"
Đúng vậy. Còn ăn chay.
Loại sinh vật như lươn điện chắc là sẽ không ăn chay đâu?
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Phù Dư bỗng phồng lên như một quả bóng.
- --
Editor có lời muốn nói:
Sắp tới tui bắt đầu bận rộn ôn thi rồi, chắc là không có thời gian edit truyện nữa. Có thể lâu lâu tui edit vài chương coi như xả stress nhưng mọi người cứ trên tâm lý là không có chương mới đi nha (っ- ‸ – ς)