Cô ta vốn dĩ muốn đánh người khác nhưng lại không cẩn thận vấp một cái, thế là tự tát chính mình?
Cái cảnh này thì ngay cả phim truyền hình chắc cũng diễn không ra.
Anh ta khiếp sợ, trừng mắt nhìn Bối Ni.
Vậy mà tiếp theo đó, anh ta lại chứng kiến thêm một màn làm anh ta không thể tin được.
Bối Ni chật vật bò từ mặt đất dậy, khuôn mặt dữ tợn, mới vừa tiến lên một bước lại vấp ngã, thuận tiện lại hung hăng tát chính mình một cái.
Động tác này cứ như vậy lặp lại rất nhiều lần, thẳng đến khi Bối Ni rơi vào hôn mê.
Ngô Quan Quân: "..."
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Dường như cảm thấy có gì không ổn, Ngô Quan Quân chậm rãi quay đầu, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Diệp Phù Dư và Vu Lam.
Anh cũng không phải cái loại người ngu đến mức hết thuốc chữa, hành động vừa rồi của Bối Ni kỳ lạ như vậy, nếu chỉ một hai lần thì còn có thể nói do cô ta bất cẩn, nhưng lại liên tục ba bốn lần thì quá nhiều rồi.
Nếu không phải cúi đầu nhận lỗi, thì chính là có người giở trò sau lưng!
Vấn đề là ở hiện trường, ngoài Bối Ni và anh, chỉ còn lại Diệp Phù Dư và Vu Lam!
Bị Ngô Quan Quân nhìn với ánh mắt như nhìn yêu quái, Diệp Phù Dư vô tội chớp mắt, giọng điệu bình thản hỏi lại một câu, "Đạo diễn Ngô nhìn tôi làm gì? Anh không thấy bạn gái anh còn đang nằm trên mặt đất sao?"
Ngô Quan Quân: "..." Cô còn không biết xấu hổ mà nói vậy!
Ngô Quan Quân trợn mắt, anh ta rất muốn đi lại đỡ Bối Ni dậy, nhưng có lẽ vì quá sợ hãi, chân anh mềm nhũn đến mức đang run rẩy.
Nhìn thấy người làm bạn trai như Ngô Quan Quân lại do dự như vậy, Vu Lam nhịn không được nữa, một tay nhấc Bối Ni đang nằm như con cá mặn trên mặt đất, ném vào lồng ngực của Ngô Quan Quân.
Tuy Ngô Quan Quân là đàn ông nhưng so với Bối Ni thì anh ta lại gầy hơn rất nhiều, thậm chí còn không cao bằng Bối Ni.
Lúc bị Bối Ni nện vào người, anh ta xém chút nữa hộc máu.
"Cô... Các cô..." Ngô Quan Quân nói chuyện, yết hầu không tự chủ được run lên, ánh mắt nhìn hai cô gái trước mặt càng thêm hoảng sợ.
Hai người Diệp Phù Dư và Vu Lam lại làm như cái gì cũng không biết, Diệp Phù Dư nhàn nhạt cười, giọng điệu ôn hòa, "Vậy đạo diễn Ngô có biết tiểu thư Bối Ni tìm tôi có chuyện gì không?"
Ngô Quan Quân chỉ sửng sốt một giây liền ha hả cười, "Không có việc gì không có việc gì, không phải chuyện gì to tát cả. Cô ấy nói dạo gần đây tình trạng da của mình không tốt lắm, nên muốn hỏi Tiểu Diệp cô xem thường ngày chăm sóc như thế nào."
Thật nực cười.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Diệp Phù Dư và Vu Lam khi nghe thấy lời giải thích của Ngô Quan Quân.
Bất quá, nếu anh ta đã nói như vậy thì bọn họ cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Phù Dư gật đầu, thong thả đứng dậy khỏi ghế sô pha, "Được rồi, hiện tại tiểu thư Bối Ni còn ngất xỉu, làm phiền đạo diễn Ngô một chút, khi nào tiểu thư Bối Ni tỉnh lúc thì nói cho cô ấy ——"
"Nếu cô ấy muốn trông như một cô gái 20 tuổi, trước tiên cô ấy phải tìm được cỗ máy thời gian và trở về năm 20 tuổi. Nếu không, một phụ nữ gần 30 lại muốn có một làn da như tuổi 20, không phải là mơ mộng hão huyền sao?"
Vu Lam: "..." Hồ ly tinh cũng có thể nói ra những lời này sao?
Ngô Quan Quân: "..." Nếu để Bối Ni nghe được những lời này, người phụ nữ kia nhất định sẽ nổi điên lên.
Ngô Quan Quân trong lòng phỉ nhổ, nhưng trên mặt cũng không dám có biểu cảm phản bác gì, dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Phù Dư, anh gật đầu mạnh một cái.
- --
Editor có lời muốn nói:
Tui đang nghĩ sẽ ăn mừng 100 chương vào tết dương lịch tới, nhưng mà với tốc độ rùa bò này thì không biết kịp không a~
Dạo này ngày nào tui cũng ngập trong deadline luôn á, vậy mà không biết lấy đâu ra động lực để nửa đêm edit truyện nữa. Mấy bạn thấy thương tui hăm~