Hai người chậm rãi đi khỏi phòng một cách thư thái.
Sau khi ra khỏi phòng, Vu Lam không tiếp tục nhịn được nữa, ôm lấy cánh tay của Diệp Phù Dư rồi bắt đầu liều mạng thét chói tai, "Oaaaaa Tiểu Dư, cậu thật sự quá ngầu nhaaaa! Thật không uổng công em lớn tuổi hơn chị nhưng vẫn xưng em, gọi chị nha."
(có thể mấy bạn không biết ಥ‿ಥ lúc trước tui ngựa ngựa đổi xưng hô của bé thỏ và chị nhà là cậu-mình (nguyên văn, bé thỏ gọi chị là Dư tỷ) tới chỗ này tui phải đảo lại các chương để sửa lại~ ngựa chi không biết nữa)
Diệp Phù Dư: "Cảm ơn đã khích lệ, nhưng chị có cảm giác không lành."
Vừa dứt câu, Vu Lam chớp mắt, cô vừa tính hỏi tại sao lại cảm thấy không lành thì điện thoại của Diệp Phù Dư vang lên.
Hai con yêu tinh: "......" Con mẹ nó chuyện xấu tới liền vậy sao.
Diệp Phù Dư vỗ nhẹ cánh tay của con thỏ tinh, ý muốn Vu Lam buông tay mình ra.
Sau đó Diệp Phù Dư lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, một chuỗi những con số mà Diệp Phù Dư dám khẳng định cô chưa từng thấy qua.
Nhưng mà, cô vẫn chọn kết nối cuộc gọi.
Một giọng nói trầm khàn như người máy truyền đến từ đầu dây bên kia: "Tiểu thư Diệp Phù Dư, bộ phận kiểm tra của Cục quản lý yêu tinh ở thanh phố W đo lường được cảm xúc của ngài dao động, xin hỏi vừa rồi ngài đã làm cái gì?"
Diệp Phù Dư: "......" Cô biết mà!
Vu Lam cũng nghe được âm thanh phát ra từ điện thoại, khóe miệng giật giật, không phát ra tiếng mà nói với Diệp Phù Dư: "Cục quản lý yêu tinh sao lại có mặt mọi lúc mọi nơi vậy? Không khác gì ruồi bọ hết."
Diệp Phù Dư phải thừa nhận dù phép so sánh của Vu Lam không hay lắm, nhưng hình dung như vậy lại là cực kỳ hợp lý.
Nàng giật giậy khóe miệng, giả ngơ mà nói dối: "Tôi vừa cùng một con thỏ tinh nói chuyện."
Đầu dây bên kia, nhân viên của Cục quản lý yêu tinh chăm chú nhìn màn hình video đang chiếu cảnh Bối Ni liên tục té ngã, hơn nữa còn tự tát mình, im lặng khoảng hai giây mới hỏi: "Thật vậy không?"
Diệp Phù Dư đương nhiên không thể thừa nhận sự thật.
Nếu bị Cục quản lý yêu tinh bắt được cô dùng yêu lực* để đối phó với người thường, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì bị phế bỏ tu vi rồi đưa vào núi sâu rừng già, bất luận là cái nào cũng không phải lựa chọn tốt.
yêu lực*: chính là sức mạnh của yêu tinh á, tui để yêu lực luôn cho ngắn gọn hen
Diệp Phù Dư không có khả năng vì một người như Bối Ni mà chủ động đi nhận phạt.
Khóe miệng cô gợi lên một vòng cung hoàn mỹ, ngọt ngào nói: "Tất nhiên rồi."
Nhân viên công tác: "... Được, tôi đã biết. Rất xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, chúc ngài một ngày vui vẻ."
"Được, tôi cũng chúc anh sớm ngày thăng chức nha."
Cúp điện thoại xong, nhân viên công tác xoa vành tai có chút đỏ lên, xóa bỏ đoạn video vừa rồi.
Đột nhiên, một cái đầu xù lông từ bên cạnh ghé qua đây, "Được nói chuyện với nữ thần cảm giác như thế nào?"
(ọooo (~‾▽‾)~ vì sắc quên công (việc) là xấu lắm nhe anh ơi~)
"Cũng không tệ lắm, chỉ là có chút khẩn trương."
"Mình cũng đoán vậy, nhưng cậu vậy thế thích một tiểu hồ ly hoang dã, thật sự đáng ngạc nhiên."
Người nọ trầm mặc, không nói lời nào.
Ở bên còn lại, Vu Lam trơ mắt nhìn cô gái nhỏ tâm trạng vui sướng nhấn kết thúc cuộc trò chuyện, ánh mắt trong nháy mắt hơi mê mang, "Như vậy là xong rồi sao?"
Diệp Phù Dư vô tội chớp mắt, "Xong rồi."
"Hồ ly tinh các người tại sao có thể tùy tiện nói mấy câu liền lừa gạt thành công? Lần trước em khóc nửa ngày đến đỏ cả mắt cũng không thấy nhân viên Cục quản lý yêu tinh tha cho em!"
Vẻ mặt của Vu Lam rất không thể tin được.
Nghe vậy, Diệp Phù Dư hơi mỉm cười với cô, dáng vẻ nhìn qua vô cùng khoe khoang, sau đó nói ra một câu mà Vu Lam cảm thấy hơi quen tai.
"Em cũng không phải không biết, tiểu hồ ly đáng yêu như chị, rất khó có yêu tinh nào không thích."
Vu Lam: "..."
Thực sự là rất khó có người đàn ông nào không thích đi.
Là một con thỏ tinh, cô thật sự tức giận!
- --
Editor có lời muốn nói:
Chào ngày vừa lên mình cùng dậy thôi, cùng ăn sáng đi nào~