Lúc này Điền Phong bỗng nhiên cất tiếng nói:
- Thuộc hạ thấy hôm nay Cao Thuận bị thương cũng không phải là chuyện xấu.
- Tiên sinh nói sao?
Trương Lãng im bặt quay người giận dữ nói với Điền Phong.
Điền Phong nở ra nụ cười không hề để ý tới phản ứng của Trương Lãng mà ưỡn ngực nói:
- Cao Thuận mấy năm qua ru rú trong nhà võ học sớm đã đạt tới một bình cảnh hôm nay bị thương nhất định sẽ kích phát tiềm lực khiến cho võ công của hắn đột phá tới một cảnh giới mới.
Trương Lãng ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, cao thủ võ công đạt tới một bình cảnh, nếu như không trải qua chuyện gì đột biến thì rất khó đột phá, điểm này mình cảm thụ rất sâu, lúc trước khi làm bộ đội đặc chủng mình là một tay súng thiện xạ, mỗi lần đều đạt trung bình 96 điểm nhưng sau đó A Hân xuất hiện biểu hiện khá mạnh uy hiếp địa vị của mình khiến cho mình trăm nghìn đau khổ mà luyện tập cuối cùng cũng đạt thành tích kinh người trung bình 98 điểm.
Nghĩ tới chuyện này Trương Lãng liền gật đầu đồng ý.
Điền Phong lại nói tiếp:
- Chỗ tốt thứ hai chính là Cao Thuận mặc dù trải qua chuyện này đã tăng danh tiếng lên, sau này cho dù rời khỏi trướng của Tào Tháo cũng không lo không có chỗ đặt chân.
Trương Lãng lộ vẻ kinh dị:
- Có chuyện như vậy sao?
Điền Phong cười ha hả, cười nói:
- Chúa công biết Hoa Hùng là người thế nào không? Hắn chính là nghĩa tử của Đổng Trác, Tây Lương đệ nhất mãnh tướng có sức vạn phu khó đỡ, trong tay trảm không biết bao nhiêu danh tướng, hôm nay Cao Thuận tuy không thể toàn thắng nhưng thanh danh cũng sẽ vang vọng Trung Nguyên.
Nhìn Điền Phong từ từ nói trên mặt biểu lộ vẻ tràn đầy tự tin Trương Lãng bỗng nhiên minh bạch.
Hai người sau khi về tới doanh trướng, không ngoài sở liệu của Điền Phong, quân doanh đã tràn ngập người tới thăm Cao Thuận.
Tào Tháo cùng thủ hạ của hắn không cần phải nói mà Lưu Bị cũng tới, trong nhất thời doanh trướng của Trương Lãng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trương Lãng đi tới một bên thầm để ý tới Lưu Bị.
Lưu Bị đợi mọi người đi hết rồi mới kéo tay Trương Lãng thổn thức không thôi;
- Nghe nói Cao tướng quân nguyên là hộ viện của huynh có một hộ viện như thế, Chi Thanh huynh hẳn là đại hiền.
Trương Lãng mỉm cười vươn người đứng dậy nói:
- Huyền Đức huynh quá khen, Chi Thanh chỉ là một người thô kệch không phải là đại hiền gì cả.
Lưu Bị lắc đầu không đồng ý:
- Chi Thanh huynh không cần phải khiêm tốn ta thấy huynh tướng mạo phi thường, ăn nói không tầm thường không có gì là thô kệch chỉ tiếc Bị vô năng không thể ngày đêm trường đàm vô cùng tiếc nuối.
Nói xong lời này Lưu Bị hai mắt ửng đó nước mắt ứa ra.
Trương Lãng và Điền Phong há hốc mồm, hai người ngậm tăm, nửa ngày không có phản ứng, Lưu Bị thật là lợi hại muốn khóc là có thể khóc, nếu như ở thế kỷ 21 hắn nhất định là minh tinh điện ảnh, trách không được Trương Phi Triệu Vân các loại danh tướng lại nguyện đi theo hắn.
Tuy nhiên trên mặt Trương Lãng vẫn lộ ra vẻ vui mừng mà nói:
- Huyền Đức huynh coi trọng Chi Thanh như thế, khiến cho tại hạ xấu hổ vô cùng, Lãng hôm nay làm môn hạ của Tào Tháo, không dám vọng tưởng, tuy nhiên được ưu ái của Lưu tướng quân, bất kể thế nào cũng nên nghe tại hạ nói một lời.
Lưu Bị biết chuyện chiêu mộ không có kết quả liền lộ vẻ thất vọng, vô cùng uể oải nói:
- Bị rửa tai lắng nghe.
Thấy Lưu Bị không hề có vẻ làm bộ, Trương Lãng bỗng nhiên cảm động mà trầm tư nói:
- Thiên hạ tình thế đã loạn, hiện tại nếu như bây giờ quay trở về Bình Nguyên, ngày đêm rèn luyện chiêu hiền nạp sĩ thì tốt hơn. Ta thấy Viên Thiệu có dã tâm sài lang, không lâu sau nhất định sẽ xuất binh tới Ký Châu, mặc dù ở đó binh tới trăm vạn nhưng Hàn Phức là hạng người vô năng khi đó nhất định sẽ đầu hàng.
Nói tới đây Trương Lãng dừng lại cố ý quan sát Lưu Bị.
Lưu Bị vừa nghe vậy thì vội nói;
- Tiên sinh xin nói tiếp.
Trương Lãng nhìn Lưu Bị rồi nói tiếp:
- Viên Thiệu cùng Hàn Phức có giao tình, tất nhiên sẽ ước định cùng với Công Tôn Toản giáp công lấy Ký Châu, lúc đó Công Tôn Toản xuất binh sẽ là cơ hội của tiên sinh.
Lưu Bị kích động hỏi:
- Mong tiên sinh dạy ta.
Trương Lãng gật đầu nói:- Hàn Phức vô năng, công Tôn Toản một khi khởi binh thì Hàn Phức nhất định sẽ tâm hoảng ý loạn, hắn sẽ mời Viên Thiệu vào trong Ký Châu mà Công Tôn Toản làm sao chịu bỏ qua khi đó hai quân nhất định sẽ đại chiến, lúc này Huyền Đức huynh có thể mang binh ra Bình Nguyên, vòng qua Đức Châu, đại quân của Viên Thiệu bị Công Tôn Toản quấn lấy Ký Châu hư không, có thể dùng tốc độ thiểm điện mà cầm lấy Tín Đô Cự Long Thanh Hà chư quận sau đó tuyên bố trợ giúp Công Tôn Toản chỉ cần đại quân tướng quân ủng hộ mấy ngày, Viên Thiệu dĩ nhiên là sợ tả hữu giáp công trở lại Hà Nội khi đó có thể cùng với Công Tôn Toản chia đều Ký Châu.
Lưu Bị bỗng nhiên bật tiếng khóc lớn, nức nở nói:
- Tài của tiên sinh thật là lớn, tuy nhiên Bình Nguyên lương thực thiếu khí huyết thiếu, làm sao có thể đại sự.
Trương Lãng thấy Lưu Bị là đàn ông mà nghẹn ngào khóc trước mặt mọi người thì nhất thời không biết làm sao đành an ủi:
- Tướng quân có thể mượn binh của Công Tôn Toản nói là thảo phạt sơn tặc, Công Tôn Toản và tiên sinh có giao tình hắn sẽ phái binh, tuy nhiên Ký Châu có thể nắm lấy là tốt nhất, nếu như không thành đại sư, Ký Châu cũng có thể là nơi an thân tạm thời.
Lưu Bị nước mắt run rẩy nói:
- Lời của tiên sinh có ý gì?
Trương Lãng khóe miệng giật giật cuối cùng vẫn không nói ra, bây giờ hắn nói rằng Tào Tháo sẽ thống nhất phương bắc khẳng định là không ai tin hắn đành thở dài nói:
- Trương Lãng nói đến đây thôi Huyền Đức huynh bảo trọng.
Lưu Bị muốn nói nữa rồi lại thôi, hai tay nhanh chóng nắm lấy tay của Trương Lãng nước mắt từ từ rơi xuống.
Thật lâu sau hắn mới mang theo Quan Trương hai người rời đi.
Trương Lãng cùng với Điền Phong đứng ở trước cửa trước nhìn Lưu Bị bước đi mà đều thở dài.
Lại nói Lý Túc liên tục lui binh, cuống quí mang thư trở về Lạc Dương.
Đổng Trác biết tin thì kinh hãi hạ lệnh khởi binh hai mươi vạn chia làm hai đường mà đi, phái Lý Thúc Quách Tỷ dẫn binh năm van đóng ở Tị Thủy Quan hào cao lũy sâu tử thủ không chiến, hắn thì tự lĩnh mười lăm vạn đại quân, cùng với Lý Nho Lữ Bố trương Tể các tướng đóng quân ở Hổ Lao, trước hết để Lữ Bố suất lĩnh ba vạn quân đi trước hạ trại.
Thám thính biết được lập tức truyền tin cho Viên Thiệu, Viên Thiệu liền triệu tập chúng tướng thương nghị.
Tào Tháo nói:
- Đổng Trác đóng quân ở Hổ Lao nay chúng ta có thể xuất binh nghênh địch.