Hoàng Tự thấy động tác của Lưu Bàn không mạnh mẽ như lúc bắt đầu, phản ứng cũng chậm nửa nhịp, tuy lòng cực kỳ bất nhẫn nhưng vẫn trầm giọng quát:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu biết tự lượng sức thì mau rút binh đi!
Lưu Bàn cực kỳ giận dữ, sĩ khả sát bất khả nhục! Chính gã tự nhận mình tài nghệ không bằng người, nhưng làm một quân nhân, chỉ có chết trận chứ không lùi bước. Lưu Bàn bị xúc động cơn giận, nên không nghe thấy trong giọng nói Hoàng Tự tràn đầy quan tâm.
Lão nghiêm nghị nói:
- Tướng địch kia đừng vội cuồng ngạo, đợi lát nữa ngươi sẽ biết sự lợi hại của bổn tướng quân!
Hoàng Tự không ngờ lòng tốt của mình đổi lấy là cơn giận của Lưu Bàn, trở nên luống cuống. Lúc này, đại đao của Lưu Bàn chém hướng Hoàng Tự, bởi vì bị kích động nên tốc độ nhanh gấp đôi. May mắn Hoàng Tự nhanh tay lẹ mắt, Lê Hoa đao kịp thời chắn, mới không bị Lưu Bàn chém trúng. Dù là thế nhưng vẫn khiến Hoàng Trung đứng không xa nhìn tim đập chân run, suýt nữa hét to đao hạ lưu nhân.
Hoàng Tự vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể liên tục gầm lên, liên tiếp xuất đao.
Hai người lại đấu hai mươi hiệp. Lưu Bàn đã qua đi một hơi, Hoàng Tự thì giống như mới rồi một đao quét ra. Nào biết Lưu Bàn không đỡ được, binh khí bị đánh bật ra, mở rộng trước mặt.
Hoàng Tự ngẩn người, bỗng chốc không biết làm sao. Ngược lại phía xa Hoàng Trung không thể kiềm được nỗi lo lắng nữa.
Lão quát to rằng:
- Đao hạ lưu nhân!
Nói rồi lão giục ngựa lao ra.
Hoàng Tự quay đầu nhìn qua, trong lòng dấy lên bão tố, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt, dường như tầm mắt biến mơ hồ. Đó là cha của mình! Người ở trên ngựa tư thế mạnh mẽ, là đối tượng mình từng hâm mộ biết bao nhiêu. Chiến đao quen thuộc kia, bao nhiêu lần mình mơ mộng có thể cầm nó tựa như phụ thân rong ruổi trên sa trường. Gió thổi qua mặt lão, tóc mai đã bạc ở trong gió tung bay, nếp nhăn nơi khóe mắt như đang ám chỉ phụ thân già nua. Bây giờ mình ngồi trên chiến mã, tay cầm cuồng đao đẫm máu, đối địch phụ thân ruột thịt của mình. Khóe mắt gã không thể kiềm chế rơi lệ, hỗn hợp máu và mồ hôi, chảy xuống môi, không biết có vị gì.
Trên chiến trường mọi thứ biến yên lặng, Hoàng Tự ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường đao, ngơ ngác nhìn Hoàng Trung. Giờ phút này, gã tựa như vị anh hùng cô độc. Khi được vô số người tán thán thì trong lòng vô cùng lạc lõng. Tinh thần của gã sắp tan vỡ, một mặt là chúa công mình kính ngưỡng, là đội quân cùng mình nhiều lần xuất sinh nhập tử. Một mặt chính là người thân và người quen của mình. Trên đời điều thống khổ nhất cùng lắm thì như thế thôi. Hoàng Tự nhìn chằm chằm Hoàng Trung nhanh chóng lao tới đây, như muốn đem giờ phút này khắc vĩnh viễn vào trong trái tim. Chỉ hy vọng con đường dài hơn chút, để mình có thể nhìn phụ thân lâu hơn.
Dẫn theo huynh đệ đang ngã gục bên cạnh mình, tim Hoàng Tự đau như đao cắt. Rốt cuộc, chậm rãi thanh đao chỉ hướng Lưu Bàn, không biết là loại cảm giác gì. Nhưng cuối cùng gã vẫn là ngừng lại, ngửa đầu hú dài, trút ra tâm tình vô cùng phức tạp, thở dài rồi lại thở dài. Thôi.
Hoàng Tự xoay người, ra lệnh cho binh sĩ bắt đầu rút lui, thầm nghĩ “Chúa công, tất cả tội lỗi này hãy để ta gánh vác, muốn ta tự tay giết họ, ta thật sự không làm được.”
Hoàng Trung đang muốn lên tiếng, ngôn ngữ đến bên môi thì nghẹn lại, chỉ có thể khàn khàn nói:
- Người đến, hãy dừng bước!
Giờ phút này, lão đã già đi nhiều.
Hoàng Tự quay đầu lại, nhìn nước mắt trên mặt Hoàng Trung và sự bất lực trong mắt mình, gã không dám nhìn lâu hơn, sợ kiềm nén không được.
Gã run rẩy nói:- Hôm nay quân ta đã bại, ngày sau lại phân cao thấp!
Phụ tử đối đầu, không dám nhận nhau.
Hoàng Tự nhìn Hoàng Trung thật lâu sau, xoay người giục ngựa rời đi, vô tình tầm mắt rơi trên không trung.
Đôi tay Hoàng Trung siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt mà lão hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn bóng lưng cao to đau thương của Hoàng Tự.
Dường như Lưu Bàn từ trong mắt lão đọc hiểu ra chút gì, trong lòng lại không rõ tại sao gã không giết mình.
Chỉ thấy Hoàng Trung tiến lên, khẽ nói vào tai gã:
- Nó chính là Hoàng Tự.
Lưu Bàn thế mới đột nhiên bừng tỉnh, buồn bã lẩm bẩm:
- Hèn chi, hèn chi.
Gã vung tay lên ngăn cản thuộc hạ tiến lên, nói:
- Đừng đuổi theo.
Mấy thiên tướng mặt tràn đầy thắc mắc nhưng không dám phản đối.
Hai người cứ như thế, nhìn bóng lưng Hoàng Tự khuất xa, chậm rãi biến mất trong tầm mắt.
Đang lúc họ cảm thán thì có binh sĩ vội vàng tiến lên nói:
- Việc lớn không tốt! Quân địch nhân lúc tướng quân ra trại bỗng nhiên tập kích doanh trại, binh sĩ bên ta không ngăn được đối phương đột kích, liên tục bại lui, mắt thấy không giữ được đại trại nữa!
- Cái gì!?
Lưu Bàn và Hoàng Trung lập tức hồi phục tinh thần, cũng thấy sự chấn kinh trong mắt đối phương. Trương Lãng độc kế thật là lợi hại. Lưu Bàn có vắt óc cũng nghĩ không ra, vội vàng lên ngựa khiến binh sĩ nhanh chóng rút về. Khi gã chạy tới thì đại trại đã thành một mảnh khét đen, chỉ có sương khói không ngừng bốc lên, chứng minh mới rồi thảm liệt.
Lưu Bàn tức giận nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hay cho Trương Lãng, lợi dụng Hoàng Tự và tình cảm của chúng ta kéo dài thời gian, một ngọn lửa đốt cháy không còn một mảnh, thật đáng hận!
Hoàng Trung thở dài nói:
- Thôi, chúng ta rút về Trường Sa thành đi.
Lưu Bàn bất đắc dĩ gật đầu.
Ngoài Trường Sa năm mươi dặm, trong quân trại Trương Lãng.
Binh sĩ tham chiến vui vẻ hân hoan, tướng sĩ đắc thắng trở về cười vui, chỉ mình Hoàng Tự mặt âm trầm không nói lời nào quỳ ở ngoài đại trại của Trương Lãng xin tội.
Trương Lãng được đến tin tức, lập tức dẫn theo đám Quách Gia đi ra.
Hoàng Tự vẫn cúi đầu quỳ ngoài trại, biểu tình cực kỳ xấu hổ.
Trương Lãng đích thân đi lên nâng nhưng Hoàng Tự không dám đứng dậy.
Trương Lãng dịu giọng nói:
- Thư Bình, ngươi làm sao vậy?
Giọng Hoàng Tự khàn khàn, vẻ mặt không giống người trẻ tuổi nên có.
Gã trầm giọng nói:
- Thuộc hạ có lỗi với chúa công, phụ lòng hậu ái của chúa công. Xin chúa công trị tội, Hoàng Tự không dám có nửa lời oán trách!