Nhưng sự việc khiến người lo lắng nhất rốt cuộc xuất hiện. Nước sông hộ thành dần khô cạn, Vấn Hà đã bị Tào quân cắt đứt, tùy thời sẽ cõng bao cát đến lấp. Các công cụ thủ thành của Tiểu Bái như mũi tên, tảng đá thì sắp cạn kiệt. Tào quân không ngừng mộ lính, ngày đêm nối tiếp tấn công. Bên Tiểu Bái vốn không có cơ hội tu sửa vách tường hư hỏng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tin tưởng Tiểu Bái sẽ không kéo dài được vài ngày nữa.
Đang lúc Tiểu Bái trời đầy mây đen, Trương Lãng và các vị tướng lo âu về tiến triển thì chiến sự rốt cuộc truyền đến một tin vui. Vợ chồng Cao Thuận lĩnh một vạn binh Từ Châu, trước khi viện quân Lý Điển, Nhạc Tiến tới cưỡng ép đánh hạ Lỗ quốc, sau đó khua chiên gióng trống nghi binh giả bộ đánh Đông quận. Viện quân Tào Tháo biết được Lỗ quốc đã mất, chỉ có nước rút lui giữ Nhâm thành, đề phòng Thái Sử Từ và Cao Thuận trước sau giáp công.
Sau khi Tào Tháo biết được tin này thì vô cùng tức giận, đôi mắt lóe biểu tình người khác khó đoán.
Tuy sắc mặt Hí Chí Tài cũng có kinh ngạc nhưng rất là thong thả nói:
- Chúa công, địch quân binh ít, mà chịu tung ra binh vốn nên kiềm chế quân ta hướng về Lỗ, có thể thấy quân Từ Châu cường điệu tấn công Lỗ quốc. Chúng là muốn mượn cái này mở rộng con đường xâm nhập vào Đông quận của ta, chiêu này khá tàn nhẫn. Bởi vì một khi mất đi Đông quận thì quân ta tựa như cọng cỏ không có gốc.
Tuân Du không ngờ Lỗ quốc sẽ mất nhanh như vậy, biểu tình hơi lo lắng nói:
- Trương Lãng hành động như vậy rõ ràng là kế vây Ngụy cứu Triệu, mượn binh xuất chiến Đông quận buộc đại quân ta rút lui.
Tào Tháo suy tư nửa ngày, từ từ nói:
- Quân ta cần mấy ngày nữa mới phá thành được?
Tào Hồng là tổng chỉ huy đại chiến công thành, mở miệng nói:
- Quân ta dũng mãnh, chuẩn bị sẵn sàng xe đụng, cây gỗ công thành. Theo tình huống thì không tới ba ngày là đánh hạ được Tiểu Bái.
Hí Chí Tài biểu tình bình tĩnh, chẳng hề nóng vội nói:
- Từ Lỗ quốc đến Đông quận tuy một đường thẳng tiến, không nơi hiểm yếu để thủ nhưng đường khá xa, quân Cao Thuận lại là một mình xâm nhập, không đáng lo lắng. Đợi quân ta đánh hạ Tiểu Bái rồi phái binh quay về cứu cũng không muộn.
Tào Tháo vuốt râu dài, trầm giọng nói:
- Vậy rất tốt.
Hí Chí Tài bỗng nhiên ra vẻ lo lắng, biểu tình sầu lo nói:
- Chỉ là ta thấy Trương Lãng và các mưu sư của hắn không phải hạng tầm thường, tuyệt đối sẽ không chỉ ra một đường kỳ binh này. Nếu đối phương cùng phái binh tới Mang Tràng Sơn thì quân ta nguy hiểm lắm.
Ngay lúc này, có một binh sĩ áo mũ không chỉnh tề, mặt loang lổ đầu rối bù, mặt có vết máu, chưa đợi thông báo đã lăn lông lốc vào, lớn giọng khàn khàn nói:- Tào tướng quân! Việc lớn không tốt! Cửu Lý Sơn thất thủ rồi! Binh Từ Châu thẳng giết Quyên thành!
Các vị tướng trong lều nghe thế đều biến sắc mặt, ai cũng chấn kinh.
Hí Chí Tài không bình tĩnh như ban đầu nữa, vội vàng tiến lên hai bước, lo lắng hỏi:
- Cửu Lý Sơn làm sao thất thủ?
Binh sĩ thở gấp hai tiếng, hụt hơi nói:
- Triệu Vân dẫn khinh kỵ vòng qua Mang Tràng Sơn đến Lương quận. Binh sĩ thủ vệ không chặn được bao lâu thì đại bại, sau đó lại theo đường nhỏ chạy tới Kỳ Hương, từ sau lưng xung phong vào sơn trại canh gác Cửu Lý Sơn, đốt mồi lửa thiêu sạch quân nhu. Binh Từ Châu thủ Cửu Lý Sơn thấy trại quân ta rối ren thì giết ra. Vu Cấm tướng quân trước sau bị giáp kích, không đấu lại đại bại rút lui. Hai quân Từ Châu hội hợp với nhau, thẳng giết Quyên thành!
- Cái gì!?
Mặt Tào Tháo trắng bệch, cùng lúc đó đã hiểu hết cả mưu kế. Tại sao thủ binh Từ Châu ở Cửu Lý Sơn chỉ phòng thủ chứ không tấn công, mà ngày nào cũng đánh trống trận, thì ra là muốn trước tiên tệ liệt quân đội, rồi mới hấp dẫn binh lực canh gác Lương quận, Kỳ Hương lại đây, sau đó phái kỳ binh đánh bất ngờ, cuối cùng trước sau giáp công.
Chỗ mấu chốt của kế này là lợi dụng cái tính đa nghi của Tào Tháo, hấp dẫn quân canh gác Lương quận lại đây, sau đó cùng tấn công.
Tào Tháo biểu tình ủ rũ, ngây ngốc ngồi trên ghế, vẻ mặt không thể tin mà lại như không cam lòng, miệng thì thào, hối hận không kịp nói:
- Mạnh Đức hối hận không nghe theo lời quân sư.
Lúc này Hí Chí Tài cho thấy sự quyết đoán cường đại của mình, sắc mặt bình tĩnh, giải quyết dứt khoát, nói thẳng:
- Bây giờ không phải lúc chủ công thở dài, vậy là hai cánh quân Từ Châu giáp Đông quận ta bị cô lập rồi, hai quân tiếp ứng nhau, tình thế đã nguy ngập. Quân ta chỉ còn cách rút lui về Duyện Châu, ngày sau tính tiếp.
Tào Tháo vẫn là không cam lòng, than ngắn thở dài nói:
- Hèn chi Trương Lãng tử thủ chứ không chiến đấu, hắn đang chờ cơ hội. Đợi hai cánh kỳ binh xuất kích, đâm vào đất ta. Đang tiếc mắt thấy thành Tiểu Bái sắp bị công phá, ngày bình định Từ Châu sắp tới, không ngờ, ai…
Lúc này Tuân Du cũng không có cách gì hay, chỉ có thể đồng ý Hí Chí Tài, nói:
- Tướng quân, Trương Lãng đã ra một chiêu cao minh, nếu cứ đánh tiếp thì chỉ sợ mất đi Đông quận.
Tào Hồng con người thô tục, hơi khó hiểu hỏi:
- Tại sao phải rút binh? Chẳng phải Tuân Úc, Lưu Diệp lĩnh ba vạn binh cách gác Quyên Thành, Phạm Huyện, Đông A sao? Quân ta sắp đánh hạ Tiểu Bái Từ Châu rồi, giết trở về Đông quận thì chẳng phải cũng giống nhau à?
Hí Chí Tài lắc đầu, kiên quyết nói:
- Không được, quân ta tấn công Tiểu Bái đã hao phí nhiều công sức như vậy, cho dù vây công Từ Châu, nếu kẻ địch tựa như Tiểu Bái tử thủ không chiến, thế là lại giằng co. Lúc này hai cánh quân Từ Châu không hề kiêng dè tấn công các quận Duyện Châu, Tuân Úc tiên sinh trấn thủ trọng địa chiến lược phương bắc, binh mã ít ỏi, quân sĩ nghe hậu phương đã mất thì không còn ý chí chiến đấu. Nếu chúng lại cắt đường vận lương của ta, thêm vào lương thảo quân nhu của ta đã thiếu thốn, một khi quân ta không có bổ sung, đấu với quân Từ Châu thì sẽ thua thảm.
Tào Tháo gật đầu, biểu tình cực kỳ phức tạp, nửa ngày mới lẩm bẩm nói:
- Nhân tài như Trương Lãng không thể cho ta sử dụng thật là quá đáng tiếc.
Một lúc sau Tào Tháo bất đắc dĩ ra lệnh toàn quân bắt đầu rút lui.
Ngày Tào quân lui binh thì thu được tin tức Lữ Bố tấn công các quận Duyện Châu.
Tào Tháo chấn kinh biến sắc mặt, nói:
- Duyện Châu mà mất là ta không nhà để về, không thể không cướp lại!
Thế là suốt đêm giục binh rút lui.