Nhìn cách ăn mặc của hắn thì giống như là nông dân địa phương nhưng thân thủ rõ ràng đã trải qua huấn luyện chẳng lẽ hắn chính là thám tử, nếu là thám tử thì không thể buông tha Trương Lãng đưa mắt nhìn về phía Điển Vi đã sớm ngứa ngáy tay chân, hắn vô cùng hưng phấn quát lớn;
- Tiểu tử lão Điển ta tới đây.
Người trẻ tuổi nhìn thấy Điển Vi dáng người khôi ngô thì khuôn mặt trở nên ngưng trọng lên.
Trương thấy Điển Vi vượt qua thì khẽ nói:
- Điển Vi để lại người sống cho ta.
Điển Vi cười cười gật đầu tỏ vẻ minh bạch.
Binh sĩ tự động tách làm hai hàng để Điển Vi đi vào trong trường.
Người trẻ tuổi hoành đao ở trước ngực cảnh giới nhìn Điển Vi, dùng cảm giác của hắn dĩ nhiên biết người trước mặt không dễ nuốt.
Điển Vi đi tới tùy tiện duỗi ngón tay ra chỉ vào người trẻ tuổi mà nói:
- Tiểu tử ngươi nhất định phải chết.
Người trẻ tuổi khinh thường nhìn Điển Vi, mặt mũi tràn đầy vẻ không quan tâm.
Trương Lãng ở phía sau nhìn mà thầm kinh ngạc người kia tuy ở hiểm cảnh nhưng vẫn khinh bỉ đối thủ chọc giận đối phương từ đó tìm ra sơ hở, cực kỳ không đơn giản.
Quả nhiên Điển Vi bị kích động tức giận hai mắt trợn tròn lớn tiếng quát hỏi:
- Tiểu tử khá lắm không biết trời cao đất rộng hôm nay trước hết để cho đại gia giáo huấn ngươi một phen.
Nói hết lời Điển Vi rút một thiết kích trên lưng ra.
Người trẻ tuổi vốn cũng không thèm để ý, nhìn thấy thiết kích đen kịt kia, bỗng nhiên hắn biến sắc:
- Xin hỏi các hạ có phải là Điển Vi?
Điển Vi sững sờ hiển nhiên không nghĩ đối phương nhận ra mình:
- Không sai ta chính là Điển Vi không ngờ tiểu tử nhà ngươi còn biết chút môn đạo, thẳng thắn một chút ta sẽ cho ngươi toàn thây.
Hắn lại nhìn về phía Trương Lãng mà run rẩy nói:
- Người tới có phải là trấn nam tướng quân Trương Lãng?
Điển Vi vô cùng không vui mà thô bạo nói:
- Làm càn đại danh của chúa công ta há có thể để ngươi gọi sao?
Người trẻ tuổi vẫn bình tĩnh vô cùng.
Điển Vi không kiên nhẫn được nữa, phát ra thanh âm như thị uy:
- Tiểu tử đại gia đã đến ngươi nạp mạng đi.
Điển Vi còn chưa xông lên hai bước thì người trẻ tuổi đã vứt binh khí xuống đất thản nhiên nói:
- Trận này không cần đánh tại hạ nhận thua.
Hiển nhiên ai cũng không ngờ rằng hắn dứt khoát như vayaj Điển Vi khó chịu nói:
- Ngươi có phải là nam nhân không/
Người thanh niên không nhanh không chậm đáp lời:
- Ta là nam nhân.
Điển Vi rất hài lòng đáp án của hắn:
- Vậy thì cầm binh khí lên đường đường đánh một trận.
Người thanh niên lắc đầu;
- Ta làm nam nhân có tâm huyết nhưng ta không muốn mạo hiểm, cùng với ngươi đánh nhau không bằng đi tìm cái chết.
Mấy binh sĩ xung quanh xùy vài tiếng, tỏ ra khinh bỉ hắn vô cùng.
Trương Lãng và Trương Ninh đi xuống Trương Lãng dò xét một hồi cuối cùng khen nói;
- Quả nhiên là rồng trong người ngươi là thủ hạ của Lưu Bị phải không?
Người trẻ tuổi sững sờ sau đó cung kính nói:
- Trương tướng quân quả nhiên lợi hại nhìn là thấy thân phận.
Trương Lãng cười nhạt:
- Ngươi là thuộc hạ trực tiếp của Lưu Bị sao?
Người trẻ tuổi đáp;
- Đúng thế.
Trương Lãng liền hỏi:
- Vậy ngươi tới đây làm gì?
Người trẻ tuổi nhìn Trương Lãng trầm tư nửa ngày rồi liền đáp:
- Lần này nhận mệnh của Lưu đại nhân tiến về Trà Lăng huyện, báo cho Hoắc tướng quân muốn ông ấy phái binh tiếp viện tới Nghi Xuân thành.
- A...
Trương Lãng than nhẹ thầm nghĩ xem ra Lưu Bị đã chiếu theo kế hoạch mà hành động để cho Hoắc Tuấn tăng binh mã cho An Thành huyện áp lực của Nghi Xuân huyện sẽ giảm bớt hơn rất nhiều,hơn nữa trong này còn ẩn chứa một ý tứ, người trẻ tuổi này đang thỏa hiệp với mình chỉ cần mình chiêu lãm hắn hắn sẽ làm bộ hạ của mình.
Trương Lãng lộ ra nụ cười nhàn nhạt;
- Ngươi tên là gì?
- Tại hạ tên là Ngụy Duyên.
Người trẻ tuổi kia vui mừng đáp lại.
- Ngụy Duyên?
Trương Lãng thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.
Ngụy Duyên buồn bực không rõ Trương Lãng tại sao lại lộ vẻ như thế liền mê hoặc nói:
- Chính là tại hạ.
Trương Lãng không hề nghĩ ngợi mà thốt lên:
- Vậy thì tốt sau này ngươi đi theo ta.
Ngụy Duyên vui mừng quá đỗi.
Trương Lãng trong lòng hưng phấn không thôi, Ngụy Duyên này đúng là một nhân vật trong lịch sử hắn tuy cùng với Quan Vũ giống như nhau cao chín xích ánh mắt lăng tinh, võ nghệ cao cường nhưng kinh nghiệm của hắn không bằng Quan Vũ, địa vị cũng không hiển hách bằng, hắn cùng với Hoàng Trung lập nhiều công lao.
Ngụy Duyên là một người kiên cường mãnh liệt là một nhân vật rất tự phụ, có can đảm nhận nhiệm vụ thì không sợ gian nan chỉ có khuyết điểm là hơi tùy hứng
Trương Lãng nói:
- Hiện tại ngươi đầu nhập vào ta nếu ta lập tức trọng dụng ngươi chỉ sợ binh sĩ của ta không phục cho nên trước để cho ngươi làm độ kỵ úy mặc dù chức quan này không phải là lớn nhưng chỉ cần làm tốt thì vẫn dễ dàng thăng chức.
Ngụy Duyên tuy hơi thất vọng nhưng nghĩ lại cũng thoải mái liền lập tức tạ ơn Trương Lãng.
Trương Lãng ngẩng đầu nhìn sắc trời thấy mặt trời cũng đã không còn gắt nữa rồi liền phân phó cho Điển Vi:
- Để cho binh sĩ lên ngựa chúng ta đi thôi.
Điển Vi thét to hai tiếng binh sĩ liền dẫn ngựa ra lao đi.
Trải qua một buổi bọn họ đã đi tới gần Trường Bình năm mươi dặm.
Trương Lãng nhận được tin tức xong thì lập tức cho đội kỵ binh ẩn nấp rồi hỏi Ngụy Duyên;
- Hai vạn đội ngũ của Hoắc Tuấn có phải là ở các vùng Trường Bình?
Ngụy Duyên gật đầu;
- Hoắc Tuấn dẫn một vạn năm nghìn người dẫn Trường Bình các nhưng ở đây dễ thủ khó công cộng thêm thủ thành Toàn Nhu rút cổ không ra hắn cũng không có biện pháp gì, tuy nhiên hôm qua sau khi mạt tướng trở về thì nhìn thấy bọn chúng dường như có điều động binh sĩ có khả năng là muốn vượt qua đường nhỏ, còn hành động thế nào thì mạt tướng không rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định một điều rằng Hoắc Tuấn tuyệt đối không phải nghe lời nhắn của mạt tướng mà trở về tiếp viện.
Trương Lãng nhíu mày:
- Vậy còn năm nghìn người thì sao?
Ngụy Duyên trả lời:
- Còn năm nghìn người nữa thì do đường đệ của hắn là Hoắc Anh thống lĩnh, hiện trú đóng ở vùng Lưu Dương với tư cách là binh lính hậu viện.