“Kỳ thật nếu hắn thật sự giết sạch được, thì thật hoàn hảo,” nói tới đây, nàng lại nhấp một ngụm rượu, bình thản quét mắt qua đám người đang hưng trí bừng bừng, ánh mắt dừng lại nơi ta, khẽ cười nói: “Nhưng, hắn ngàn tính vạn tính, lại không tính đến, lúc ấy có một bé gái mồ côi, đã được cao nhân giúp đỡ trốn thoát.
Cao nhân đó chính là tam hoàng tử Thiên triều. Lúc ấy, tam hoàng tử vẫn còn là thiếu niên, trí tuệ mẫn tiệp hiếm có trong thiên hạ, lại được thượng tiên chỉ điểm, linh lực cũng không tầm thường, việc hắn gặp bé gái mồ côi là duyên phận rất lớn của họ, nên đã cứu cô bé, thu làm đồ đệ, che đậy linh khí, bảo hộ cô bé an toàn. Tuy vậy, vì không hiểu phương pháp tu sửa Cửu Đỉnh, lại không người thủ hộ, nên Cửu Đỉnh đã xuất hiện một khe hở, cũng may Nam Thiếu đã từ bỏ chức chủ tế, kế thừa vị trí người thủ hộ, bảo vệ Cửu Đỉnh.”
“Nàng Lạc Phi kia chắc đã chết?” Nghe tới đây, ta đã đoán được đoạn sau nên có chút thổn thức. Mấy người khác lại bình thản uống rượu, Đại Miêu chớp chớp mắt như buồn ngủ, một tay chống đầu, một tay uống rượu, chậm rãi nói: “Nếu không phải mệnh cách luân hồi, Nam Thiếu làm sao có thể đoán được thiên cơ? Phàm nhân đều muốn xem bói xem tướng, nhìn thấu thiên cơ, nhưng lại không nghĩ đến, đó cũng là thiên đình muốn để họ thấy, sau đó mới thuận lý thành chương, đi theo con đường đã được sắp sẵn.”
“Đó không phải mấu chốt, mấu chốt là ở bé gái mồ côi.” Phượng Nhi tiếp lời Đại Miêu, nói: “bé gái mồ côi lớn lên, lòng cũng không thể buông bỏ sự việc năm đó, vì thế bỏ ngoài tai lời khuyên bảo của tam hoàng tử, cố ý giết Nam Thiếu trả thù. Từ đó, Cửu Đỉnh thật sự không còn người thủ hộ. Thiên hạ đại loạn, quỷ mị hoành hành, tai hoạ liên miên, dân chúng lầm than. Nam Thiếu vốn là người được trời định, bị bé gái mồ côi giết, lão thiên tất sẽ không để yên. Bởi vậy, thiên hoả giáng xuống, muốn đòi mạng người. Đêm đó, bé gái mồ côi vội vàng trốn đến thần điện, muốn mượn thần điện che chở, tránh được một kiếp. Nhưng mà, nàng nếu tránh được kiếp nạn đó thì thiên hoả sẽ lại giáng xuống nơi khác, lúc đó tam hoàng tử đã là Hoàng Thượng, vào thời điểm đó, đã đóng chặt đại môn thần điện, nhốt bé gái mồ côi bên ngoài.”
Nói tới đây, Phượng Nhi dừng một chút, ta đột nhiên cảm thấy có cái gì đó xẹt qua đầu nhưng không sao nắm bắt được. Phượng Nhi ý vị thâm trường nhìn ta, nói: “Tiếu Tiếu, ngươi thấy tam hoàng tử hành xử có đúng?”
“Ta không phải người trong cuộc, sao có thể phán định đúng sai?” ta thấy kỳ quái, nhưng nghĩ nghĩ, lại nói: “Có điều, là chủ một cõi, hắn đã đúng.”
“Ta cũng thấy thế.” Phượng Nhi cười khẽ, quay đầu đi, như đang hồi tưởng lại, cảm khái nói: “bé gái mồ côi không chịu nổi thiên hỏa, chỉ một đạo đã ngất đi. Cũng chính khi đó, tam hoàng tử không ngờ lại lao ra, dùng thân mình che chắn, thay nàng đón nhận thiên hoả!”
Nghe đến đó, ta nhíu mày, thế này mới hứng thú.
Ta luôn bàng quan về chuyện quốc gia đại sự, chỉ có những gút mắc yêu hận của nhân gian mới thu hút ta. Ta tiện đà hỏi: “Sao nữa, bé gái mồ côi có cùng tam hoàng tử diễn vở tình thầy trò không?”
“Đó là tự nhiên.” Giản Hề ngáp một cái: “Ngươi nghĩ coi, bé gái mồ côi được tam hoàng tử bảo vệ chu đáo, lâu ngày sinh tình. Có điều, tam hoàng tử trong lòng chỉ có thiên hạ, sao có thể thấy được trái tim vô cùng nhỏ bé của bé gái mồ côi giữa thế trần này. Dù hắn có thấy được, so với thiên hạ, tình yêu của hắn cũng có là gì.”
“Nhưng không phải hắn đã cưới nàng sao?” Phượng Nhi thả lỏng người, muốn vì tam hoàng tử mà giải thích: “Hắn đúng là có yêu nàng.”
“Cũng chỉ để bảo đảm cho ngôi vị hoàng đế của hắn thôi.” Giản Hề nhíu mày, sắc mặt thiếu kiên nhẫn.
Đại Miêu ở một bên xoay xoay cái chén, nhìn hai người cãi nhau, nét mặt xuất hiện ý cười không mặn không nhạt, đối diện với yêu hận tình cừu, hắn luôn lạnh nhạt xem kịch.
“Phượng Nhi, ngươi đã quên năm đó, hắn không ngừng bức nàng lấy máu để trấn áp oán khí như thế nào? Chẳng bận tâm nàng hết lần này đến lần khác lâm vào cảnh hiểm nghèo, cái gì gọi là ‘trừ ma hộ đạo’? Hắn nhìn vết thương của nàng đẫm máu, lại chưa bao giờ nghĩ tới việc để nàng dừng lại, thậm chí hắn còn vì ổn định quốc gia mà nạp phi, vì bảo hộ Cửu Đỉnh mà không màng sống chết, chẳng bao giờ quan tâm đến cảm thụ của nàng, lại vì Cửu Đỉnh mà để nàng nhảy xuống tìm chết, đó là yêu sao?” Giản Hề rất kích động, ngôn từ thậm chí còn có khí thế bức người. Phượng Nhi lại như đã quên bẵng mục đích ban đầu khi kể chuyện, chỉ lo tranh cãi với hắn.
“Hắn là người đứng đầu một nước, không làm vậy thì có thể thế nào? Hơn nữa, khi đó, hắn hối hận…” Nói tới đây, Phượng Nhi bỗng nhiên bị sặc rượu, ho khan nặng nề, đứt quãng nói: “Khụ khụ… Hắn cuối cùng… Khụ khụ… Lúc đó chẳng phải đã phá huỷ Cửu Đỉnh, nhập ma sao…”
“Hối hận cũng vô dụng.” Lẳng lặng uống một ngụm rượu, ta đột nhiên thốt ra. Từ lời bọn họ nói, không biết vì sao, ta lại không ngừng uống rượu, muốn ngừng cũng không ngừng được. Có lẽ đã uống khá nhiều, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện không phải của mình, nhưng cứ tự nhiên mà bật ra: “Cho dù hối hận, nhập ma, huỷ Cửu Đỉnh, hắn cũng không thể đưa nàng quay lại. Ngươi nghĩ xem, trong chuyện này, tổn thương quá nhiều, không ngừng bị lựa chọn, lại không ngừng bị vứt bỏ, mỗi lần tim lại đau đớn muốn chết đi, từng nhát từng nhát, vết thương trước đó, lại thêm nhiều lần, làm thế nào khép lại đây? Có yêu đến thế nào, cũng sẽ nản lòng thoái chí thôi.”
Ta vừa nói vừa liên tiếp cạn chén, vài lần lại tự nhủ đừng nói nữa, nhưng lại không thể khống chế được, không cách nào ngừng lại. Trong đầu có cái gì đó không ngừng hiện lên, từng đoạn ngắn ngủi vụn vặt, ta lại nghĩ không ra, nắm không được. Cảm giác này khiến ngực ta nhói đau, như có cái cái đó vụn vỡ, đau đớn lan tràn.
“Các ngươi nói, yêu người như vậy, thống khổ đến thế nào. Mỗi lần đều nói quan tâm ngươi, yêu ngươi, nhưng lại luôn vứt bỏ ngươi, hồn phách, xương tuỷ, máu tươi, thậm chí cả thể xác, cũng đều đã cho hắn, để hắn đi trấn an thiên hạ đáng thương này, còn chưa đủ sao… Còn muốn gì nữa? Còn gì để cho nữa? Đã lấy sạch quét sạch, không chừa lại gì, không còn lại gì…”
“Tiếu Tiếu.” ta chưa nói xong đã bị Đại Miêu ngắt lời, giọng hắn khàn khàn sắc bén, ta lúc này mới hoàn hồn dừng lại. Mấy người lẳng lặng nhìn ta, Đại Miêu đột nhiên cười, giơ chén lên, nói với ta: “Uống thôi.”
Uống thôi.
Nghe hắn nói ta nhẹ cười, thu hồi suy nghĩ kỳ quái ban nãy, khôi phục tinh thần, nhắm mắt lại uống cạn ly rượu trong tay.
Hương rượu mát lạnh, vị rượu làm tỉnh người.
Trong đầu có hình ảnh lướt qua, ta đã rõ đó là gì.
Là Bồng Lai đảo trăm dặm hoa lan trải dài, có người nam tử tuyệt thế lặng lẽ đứng dưới bóng trăng, nói cùng ta: “Ta chờ nàng.”
Ta nhếch miệng cười, càng uống càng vui.
Không biết là uống hết bao nhiêu, mấy người chúng ta uống từ trên bàn xuống tới mặt đất, dựa vào đại thụ ngắm cảnh trời ở U Minh. Ta dựa vào Phượng Nhi, cười nói với nàng: “Phượng Nhi, ta cho ngươi biết, có người đang chờ ta.”
“Cái rắm!” Giản Hề vẻ mặt oán giận mắng, nắm lấy tay áo ta: “Tiếu Tiếu ơi là Tiếu Tiếu ngươi phải biết rằng, trên đời này, ngoài mấy người chúng ta ra, tất cả đều hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng vẫn hoàn công dã tràng…”
“Đi chết đi!”
Phượng Nhi lườm hắn, lại nói với ta: “Tiếu Tiếu, đời người luôn phải biết vui vẻ, lạc quan, chẳng cần để tâm chuyện gì cả, con người ngươi đó…cứ đi đi…”
“Đi mãi đi mãi, đi vào ngõ cụt…”
“Giản Hề nguyên thể của ngươi là quạ đen à?”
“Ngươi nghĩ rằng ta cùng loài với ngươi sao?”
Chưa nói được mấy câu, Giản Hề lại cùng Phượng Nhi náo loạn, bọn họ làm ta đau đầu, bèn xách theo một vò rượu, liêu xiêu loạng choạng bước đi, đến một con đường phía trước.
Ta đi không biết bao lâu, bỗng nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua, mấy sợi dây lụa bay qua cạnh ta, ta thuận tay bắt lấy một sợi, thấy trên mặt viết tên hai người, vì thế ta lại nhớ đến, đá Tam sinh bên cạnh cây nhân duyên.
Ta không biết là ai nói, lại càng không biết bắt đầu khi nào, phàm nhân đều nói, nếu trên đá Tam sinh khắc tên hai người, nhân duyên sẽ giữ đời đời kiếp kiếp.Vì thế phàm là người hữu tình đi ngang qua đá Tam sinh, sẽ lưu lại tên mình cùng tình nhân. Mà cạnh đá Tam sinh lại trùng hợp có một cây đại thụ vô danh, mọi người đều thuận miệng gọi nó là cây nhân duyên, mang theo dải lụa có viết tên, treo lên nhánh cây, sẽ có được nhân duyên tốt.
Ta không biết là thật hay giả, nguyên do là năm đó ta còn trẻ, lại buồn chán, khi ta thấy đá Tam sinh, đã mang về đặt bên bờ hoàng tuyền làm vật trang trí, sau đó tùy tiện đặt tên cho tảng đá lớn đó là Tam sinh, còn cây nhân duyên, ta muốn trồng một khu rừng tô điểm cho cảnh sắc U Minh Phủ nên cũng tuỳ tiện đặt một cây mà thôi.
Thế nhưng, nếu phàm nhân đã ký thác những điều tốt đẹp như vậy, ta sẽ xem sự tồn tại của nó cũng tốt đẹp.
Ta mang theo vò rượu, đi về phía những dải lụa đang phất phơ phía trước. Đến trước đá Tam sinh, ta dừng bước, cẩn thận xem tên trên đó.
Trên mặt đá có rất nhiều rất nhiều tên, chi chít chằng chịt, từng hai cái một khăng khít đặt cạnh nhau. Ta bất giác bật cười, cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, chỉ muốn làm khách qua đường, im lặng nhìn tình duyên trên nhân thế này, không phải không tốt. Song, ta nhìn một lát, bỗng thấy hai cái tên.
Hai cái tên được khác vào đá Tam sinh, nếu không phải lúc này ta đang kiên nhẫn xem thì có lẽ cũng khó phát giác được.
Khi ta nhìn thấy hai cái tên đó, mắt bỗng nhoà đi. Ta sợ là do ta vọng tưởng huyễn hoặc mình, liền lấy tay vuốt ve nét chữ trên đá. Cảm giác thô ráp, lồi lõm, ta cuối cùng cũng nhận ra, không phải ta vọng tưởng, mà thực sự có người, trên đá Tam sinh đã nhất bút nhất họa, tình thâm ý trọng khắc lên hai cái tên:
Diệp Tiếu
Liễu Hoa Hiên
Ta ngây ngốc nhìn vào đó, rơi lệ.
Ta không biết mình đã uống bao nhiêu, nhưng lại cứ như thế, chăm chú nhìn hai cái tên, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Kỳ thật năm đó, ta thật sự đã yêu chân thành tha thiết. Vì vậy, bị thương cũng triệt để, đau đến thắt gan đứt ruột, ta vẫn không dám thừa nhận, cũng không dám thổ lộ cùng ai, trong rất nhiều cảnh mộng, ta vẫn luôn mơ thấy thời khắc hắn nuốt nguyên đan của ta.
Ta không biết là do còn yêu.
Hay còn hận.
Bởi thế, ta cũng không tự hỏi, ngày ngày sống mơ mơ màng màng, sau này, cũng không biết có khổ sở, có bi thống nữa không. Ta tự nhủ với mình, chỉ là một giấc mộng dài thời tuổi trẻ, ân oán tình thù đều chẳng còn liên quan tới ta.
Nhưng giờ khắc này, nhìn lại những chữ kia, ta vẫn không nhịn được, mang vò rượu bước về phía đá Tam sinh, tưới lên hàng chữ đó.
“Ngươi có tim không…” Ta nhìn cái tên, vô thức mở miệng, tựa như người đó đang hiện hữu trước mặt ta, nụ cười tao nhã ẩn nét vui đùa, trong tay lay động một cây quạt giấy với bức hoạ thuỷ mặc, áo bào màu xanh, một động tác tuỳ ý cũng làm động lòng người.
Trong đầu ta hiện lên rõ ràng nụ cười, giọng nói, dáng điệu của hắn, hắn đưa ta đi qua tứ hải bát hoang, hắn hứa hẹn với ta những lời hứa tốt đẹp nhất, bảo hộ ta cả đời.
“Ngươi đùa giỡn ta vui lắm sao? Ngươi có tin ta sẽ đi huỷ cây cầu Nại Hà kia, vùi lấp dòng Vong Xuyên, đem những thứ ngươi từng tặng ta thiêu huỷ sạch sẽ?”
Ta đè nén mấy vạn năm, rốt cục cũng đã phát tiết, ra sức đập lên khối đá Tam sinh, trước hai cái tên, trong đầu ta ngập tràn những ý nghĩ điên cuồng: “Năm đó ngươi nếu nói với ta, ta sẽ cho ngươi mượn đan, tại sao? Tại sao lại làm ta đau như vậy? Hay là, vì ta còn trẻ, không hiểu chuyện, nên mới bị ngươi làm tổn thương nặng nề? Đến mấy vạn năm sau, chỉ cần nhìn thấy tên ngươi, ta vẫn cứ khổ sở đau đớn.”
“Ta vốn nên vô cầu vô dục, vô tâm vô huyết…” Ta lấy tay che kín cái tên, nhưng lòng lại không đành, vẫn nhìn thấy từ lòng bàn tay mình, ánh sáng phát ra từ mấy chữ đó.
“Ngươi đã dạy ta thế nào là yêu, nhưng cũng chính ngươi đã dạy ta làm thế nào để hận? hay…hay lắm…”
Cảm giác có mảnh vỡ từ đá Tam sinh rơi xuống, ta cuối cùng cũng nói ra câu nói đó: “A Hiên, ta không hận ngươi. Ta chỉ muốn… Ta chỉ muốn đừng yêu nữa, là được rồi.”
Nói xong, ta bỗng cảm thấy ngực quặn thắt, nhịn không được buông tay nhìn lại, đã chỉ còn lại đá Tam sinh trơn bóng như ngọc, ta thẫn thờ ngồi xuống tảng đá.
Trước mắt mông lung, toàn thân lại như bị chìm vào dòng nước lạnh buốt, lạnh đến thấu xương thấu tuỷ. Cả người mệt mỏi, ngay cả muốn liên lạc với đám người Phượng Nhi cũng không thể. Bởi thế, ta chỉ có thể ngẩng đầu, nhìn những dải lụa đang tung bay trên cây đại thụ nhân duyên, vô sinh vô tử.
Giữa không gian mênh mang, ta nhìn thấy một bóng áo trắng không biết từ đâu xuất hiện, dừng lại trước mặt ta.
Người nam tử đứng đó, lặng lẽ nhìn ta, tử ngọc kim quan, áo trắng như tuyết. Hắn đột nhiên vươn tay, im lặng chạm vào mắt ta, ta lập tức cảm thấy một dòng nước ấm từ lòng bàn tay hắn chậm rãi chảy ra, chảy xuống người ta.
Tay hắn lạnh lẽo như vừa ngâm trong băng, dưới ánh nhìn của ta, còn hơi run rẩy.
Ta không nói lời nào, hắn cũng không nói, sau một lúc ta thấy cơ thể đã ấm hơn, nên từ tốn hỏi: “Đến bao lâu rồi?”
“Vẫn luôn ở đây.”
Như ta sở liệu, hắn đã từ Bồng Lai, theo tới U Minh.
Ta vươn tay, lẳng lặng cầm bàn tay run run của hắn, không hất ra, cứ nắm vậy. Ta phát hiện hắn như muốn tránh ra, nên cũng buông tay, lại bị hắn đột nhiên giữ lại, ta mở mắt im lặng nhìn hắn, thấy trong mắt có gì đó như ẩn nhẫn, như thống khổ, như đau thương.
Hắn đột nhiên ôm lấy ta, vùi đầu vào cổ ta, chậm rãi nói: “Tiếu Nhi, nàng có từng yêu ta?”
Ta không đáp.
Ta biết hắn đã hiểu.
Thấy ta không nói, hắn cũng chỉ im lặng ôm ta, một hồi sau, hắn khàn giọng nói: “Tiếu Nhi, hoá ra, nàng cũng có cuộc đời riêng của mình, nhưng ta chưa bao giờ biết… Ta còn tưởng rằng nàng cả đời này, chỉ có mình ta, vì thế ta đã yên lòng vững tâm, tuỳ tiện phung phí tình cảm của nàng. Ta nghĩ nàng sẽ chờ, nhưng khi ta quay đầu, nàng đã sớm đi xa … Tiếu Nhi, Tiếu Nhi…”
“Quân Hoa.” Nghe hắn nói, ta thở dài ôm lấy hắn, chậm rãi nói: “Ta chưa bao giờ có tình với người, Quân Hoa, lòng ta động không phải vì người, ta đau xót không phải vì người, tâm của Diệp Tiếu sớm đã hao phí trên một người hơn 3 vạn năm trước rồi.”
Ta cảm nhận được cả người hắn chấn động, liền im bặt. Một lúc sau, hắn bỗng nói: “Tiếu Nhi, ta không sợ phải làm lại từ đầu, Ta sẽ đối xử tốt với nàng, cho đến khi nàng quên được hắn.”
Khi hắn nói, toàn thân đều cứng ngắc, như cực kỳ gian nan. Ta nhẹ thở dài, nâng tay vén sợi tóc rơi trên trán hắn, dịu dàng nói: “Quân Hoa, nếu đã khổ sở thì hãy xa nhau thôi. Diệp Tiếu không phải người tốt, chỉ làm tổn thương người.”
“Ta không bỏ được.” Hắn thở hắt ra, cầm tay của ta đặt tại tim tắn, hắn mở miệng, thanh âm khản đặc, ta nghe không rõ.
Ta không biết là ta nghe không rõ nên cố ý quên đi, nhưng khi đó, ta đã không hiểu.
Ta chỉ thấy hắn nói câu gì đó, rồi cười chua xót.
Nụ cười nhợt nhạt, như đại thụ ngàn năm khai hoa, rơi vào tim ta, đột nhiên xé rách một mảnh đau đớn.
Hết