Ta bị cướp đi, nữ tử vừa xuất hiện còn đang nói, Bách Lý Quân Hoa đã lướt tới. Chỉ trong chốc lát, mấy đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống, Bách Lý Quân Hoa trái tránh phải né nhưng vẫn bị một đạo sáng đánh trúng, văng xa nửa trượng.
Bách Lý Quân Hoa thân như giao long, mới vừa đáp xuống đất lập tức lại phi thân lên, hướng về phía Quân Hoàng đang ôm ta đánh tới.
Lúc này đám người Giản Hề, Mặc Tử Dạ, Đại Miêu mới lục tục đuổi tới, còn Bách Lý Quân Hoa lại như phát điên liên tục đánh về phía ta, vừa đánh vừa kêu tên ta: “Tiếu Nhi, lại đây! Tiếu Nhi! Tiếu Nhi!”
Hắn quát gọi khiến ta run sợ, hai bên đấu pháp đấu đến thiên hôn địa ám, hắn lại vẫn không chịu từ bỏ. Mấy trăm năm qua ta sao được chứng kiến một trận đấu như vậy? Trong lòng không khỏi sợ hãi, đầu chui rúc vào lòng Quân Hoàng, nắm chặt áo nàng.
Quân Hoàng nheo mắt, lạnh lùng theo dõi cuộc chiến như đang tìm thời cơ ‘một kích tất sát’. Ta ngây ngốc nhìn một đám người đấu pháp, nhìn đến bộ dáng điên cuồng của người kia không khỏi bật thốt: “Hắn điên rồi…”
“Hắn vốn đã điên.”
Quân Hoàng tiếp lời ta.
Khắc đó, nàng dứt khoát ra tay, trong tay một đạo trường tiên hoa lệ hướng thẳng về phía người đó tập kích. Hắn cũng cực nhanh, thẳng tay đánh úp về phía A Hiên trên cây, kéo hắn xuống đất chắn trước thân mình.
A Hiên bị hắn bất ngờ kéo đên, mũi tên ánh sáng còn đang ghim trên người xuyên thẳng qua cơ thể, A Hiên luôn luôn ẩn nhẫn, giờ phút đó ta lại chợt nghe hắn đau đớn hự một tiếng!
Tất cả đều cả kinh, lập tức rút pháp lực về, Bách Lý Quân Hoa một tay túm A Hiên, một tay cầm thanh kiếm quang biến hóa khôn lường kề vào cổ A Hiên, mệt mỏi nói: “Giao Tiếu Nhi cho ta, bằng không ta giết hắn.”
“Đừng!” Ta kêu lên, nhưng bị Giản Hề ở bên túm chặt, mọi người nhìn chằm chằm vào hắn, quân Hoàng nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Bách Lý Quân Hoa, ngươi việc gì phải đắm mình như thế? Ngươi vốn là vị thần tiên thanh tâm quả dục, đã ba ngàn năm tuổi, sao ngươi còn không thể phá giải nổi tình kiếp này? Năm đó khi ta gặp ngươi, ngươi cao cao tại thượng thế nào, nay lại sa đọa thành bộ dáng này, ngươi không thấy quá đáng sao?” (sao muốn đập mụ này thế, giả tạo)
“Quá đáng?” Nghe Quân Hoàng nói, Bách Lý Quân Hoa cười lớn: “Ngươi cảm thấy đây là quá đáng? Tư chủ U Minh, ngươi nay đã được cùng người yêu sớm chiều kề cận, há có thể hiểu được nỗi đau của ta? (đúng, đúng, ghét mụ này tập 2) Đau vì yêu nhưng bỏ lỡ, đau vì yêu mà không thể, lại nhìn thấy nàng ở trước mặt ta mà chết, ngươi lại cho là ta quá đáng!
Nàng hết lần này đến lần khác ra đi…” ngữ điệu của Bách Lý Quân Hoa đã run run: “Nàng lại chưa bao giờ quên hắn…Nàng có thể tha thứ cho sự phản bội của hắn, nhưng lại không thể tha thứ cho ta…Ta chẳng cần bất cứ thứ gì…Bồng Lai đảo ta có thể không cần, tiên thân tu vi ta cũng có thể không cần, thậm chí ngay cả mạng sống, ta cũng có thể không cần. Chỉ cần nàng ở bên ta, chỉ cần nàng còn nhớ, chỉ cần nàng còn yêu ta…”
“Nhưng ngươi và nàng duyên phận đã hết, tình kiếp đã qua, nhất định phải hai ngả chia lìa, Bách Lý đảo chủ, ngươi cần gì phải cố chấp?” (mụ mà không thế à? Tập 3)
“Haha…” Bách Lý Quân Hoa cười lớn: “Tình kiếp? Chia lìa? Ta đã khắc tên ta và nàng lên đầy đá Tam Sinh, treo ngợp cây nhân duyên, ta chắc chắn sẽ cùng nàng có nhân duyên đời đời kiếp kiếp. Ai cũng không thể chia tách chúng ta, ai cũng không thể!”
“Tiếu Tiếu!” Khi hai người họ đối đáp, Phượng Nhi âm thầm đến bên cạnh ta, dùng thuật truyền âm nói với ta: “Bây giờ không có cách, chờ một lát nữa, chúng ta sẽ đổi ngươi lấy Liễu Hoa Hiên, sau khi hắn ôm ngươi, ngươi hãy cười và nói với hắn ‘Sư phụ, giết ta, người có vui không?’, sau đó bất luận hắn làm cái gì, nói cái gì, ngươi cũng cứ nói với hắn ‘Sư phụ, người nói một mạng đổi một mạng, hãy để ta giết người.’ sau đó… Sau đó…” Nói tới đây, nàng không tiếp tục được nữa, bỗng giọng nói của Đại Miêu truyền đến, không chút sợ hãi nói: “Giết hắn.”
Cả người ta run bắn lên.
Nhưng nhìn về phía A Hiên toàn thân nhuốm máu, ta khẽ cắn môi, gật đầu nói: “Được.”
Ta không biết họ tranh cãi thế nào, tóm lại sau khi Quân Hoàng thở dài, Bách Lý Quân Hoa đột nhiên nhìn về phía ta, “Tiếu Nhi, nàng lại đây, đến bên ta, nhé?”
“Đừng lại…” Nghe Bách Lý Quân Hoa nói, dù còn đang trọng thương, A Hiên vẫn bật ra một câu, hốc mắt ta đỏ lên, nói với Bách Lý Quân Hoa: “Ngươi thả A Hiên, ta sẽ lại.”
“Được, ta sẽ thả hắn, nàng đến đây trước đi.” Bách Lý Quân Hoa gật đầu, trong mắt ngập tràn vui sướng, ôn nhu nói với ta: “Tiếu Nhi, ta sẽ đối với nàng thật tốt, ta sẽ không thương tổn nàng nữa, lại đây, nào?”
“Được.” Ta gật gật đầu, được mọi người ngầm đồng ý mà bước qua. Bách Lý Quân Hoa nhìn ta đi tới, vội vã lao lên, ôm lấy ta, sau đó hất bay A Hiên lại, dứt khoát bỏ đi.
Hắn không phải đằng vân giá vũ mà đi, mà là dùng Côn Luân Kính, di chuyển thẳng vào trong một đóa hoa lan.
Ta đã nghe nói qua pháp bảo này, có thể tự do di chuyển đến bất cứ nơi nào, vì thế ngay lúc đó ta cuối cùng cũng có cảm giác hoảng sợ, hắn dùng Côn Luân Kính, điều này chúng ta ai cũng không nghĩ tới!
“Tiếu Nhi… Tiếu Nhi…” Hắn ôm ta mỉm cười, sau đó vui vẻ xoay tròn ta trong không trung, phấn khởi nói: “Nàng xem, rừng lan trăm dặm vẫn còn đây, nàng đã trở lại. Ám nguyệt u lan đã được ta trồng không chết, ta dẫn nàng đi xem, để nàng tận mắt thấy!”
Nói xong, hắn như đang muốn khoe khoang bảo vật, lôi kéo ta chạy loạn trên cỏ. Ta không thể không cẩn thận cân nhắc, Phượng Nhi kêu ta giết hắn, tất nhiên là đã nắm chắc ta dù chỉ một mình cũng có thể giết được hắn. Chỉ cần ta có thể giết hắn, ta có thể trở về tìm A Hiên.
Thế nhưng, nhìn bộ dáng vui mừng của hắn, không biết vì sao, ta lại không đành lòng.
Thật lòng, hắn bất quá là vì bị điên mà thôi…
Nhưng…ta lại tàn nhẫn đến nỗi này.
Có điều, nếu không giết hắn, nói không chừng hắn sẽ điên cả đời, sau đó giam cầm ta cả đời, nói không chừng còn giết ta… Dù sao hắn cũng là người điên, chẳng biết gì nữa.
Ta im lặng nhìn thần thái vui vẻ của hắn, nghe hắn nói liên miên bất tận: “Hoa đào đã được ta thi pháp, vẫn còn nở chờ nàng trở về. Ta còn trồng một rừng vải, sau này ta sẽ để mặc nàng, ta biết nàng thích…Tiếu Nhi…” Hắn ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn ta.
Ta bị hắn nhìn mà sửng sốt.
Đó là ánh nhìn ôn nhu mà chất chứa bi thương cỡ nào!
Hắn chỉ im lặng nhìn ta, sau đó vươn tay ôm trọn ta vào lòng.
“Đừng rời khỏi ta. Ta sẽ dùng cả đời còn lại trả cho nàng. Ta sẽ đối xử với nàng tốt hơn bất kỳ ai, yêu thương nàng hơn bất kỳ ai. Tu vi của Liễu Hoa Hiên ta sẽ trả cho hắn, nàng sẽ không nợ hắn cái gì nữa, nàng có thể ở lại bên cạnh ta…”
Hắn nói miên man như một hài tử. Sau đó, tay hắn càng siết chặt hơn, giọng nói cũng trở nên run run: “Đừng đi… Đừng rời khỏi ta… Ở lại với ta, được không…Tiếu Nhi, được không?”
“Ta yêu nàng…” Sau những lời gần như tuyệt vọng ấy, hắn đột nhiên la lên, ngay lúc ấy, ta cảm thấy có cái gì đó rơi xuống trên cổ: “Ta yêu nàng, Tiếu Nhi…”
Thanh âm sao lại tuyệt vọng đến thế?
Thời gian đen tối dài đằng đẵng thế nào mới có thể đem một người dày vò thành thế này?
Tuyệt vọng, điên cuồng, nhưng chỉ cần bắt được một chút ánh sáng, liền không thể buông tay.
Ta nhìn rừng lan trăm dặm trải dài, ngẩng đầu lên, cảm thấy có cái gì đó vỡ òa trong tim.
Cảm giác này khiến ta càng xác định, ta muốn trốn, ta phải chạy trốn.
“Sư phụ, giết ta, người có vui không?” Dựa theo chỉ dẫn của Phượng Nhi, ta mở miệng hỏi.
Toàn thân hắn rúng động, cứng đờ, run rẩy dữ dội, sau đó dùng tay ôm đầu, như trong đầu có gì khiến hắn thống khổ không chịu nổi, phải lấy tay đánh mạnh vào đầu.
Hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, đứt quãng thoát ra những từ ta không thể hiểu được: “Giống quá…”
“Ta đã không nhận ra…”
“Ta thế mà không nhận ra…”
“Đừng…”
“Không được…”
“Không phải thế…”
“Tiếu Nhi… Tiếu Nhi…” Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia sáng, mạnh mẽ giữ lấy ta như bắt được vật cứu mạng, hoảng sợ mà chờ mong nhìn ta: “Tiếu Nhi, nàng còn sống đúng không? Nàng còn ở bên ta…Nàng còn sống… Còn sống…”
“Còn sống thì thế nào? Món nợ của ta đã không cần phải trả?” Ta cười lạnh nhìn hắn, dựa theo phỏng đoán của mình mà thêm mắm bỏ muối. Ấy mà hắn lại từ từ nở một nụ cười quỷ dị, tựa như cuối cùng cũng đã thả lỏng, hạnh phúc và thỏa mãn nhìn ta nói: “Trả, Tiếu Nhi, nàng nói phải trả thế nào?”
“Thật không? Thế nào cũng được?” Ta thầm niệm pháp. Pháp lực ta thấp lém, ta biết hắn tất đã phát hiện, nhưng hắn lại vẫn mỉm cười, trên dung nhan tuyệt đại phong hoa tràn đầy ý cười thỏa mãn, lẳng lặng nhìn ta, gật đầu nói: “Thế nào cũng được!”
“Tốt,” ta cười rộ lên, nâng kiếm vừa được triệu hồi, chỉ ngay ngực hắn, mỉm cười nói: “Sư phụ, người nói một mạng đổi một mạng, để ta giết người nhé, được không?”
Nói lời này, ta âm thầm xiết chặt thanh kiếm trong tay, không khỏi khẩn trương.
Nhưng ngoài dự kiến, hắn cũng chỉ lặng lẽ nhìn ta, sau một lúc lâu, bỗng quỳ xuống, tiến về trước.
Cảm giác trường kiếm đâm vào máu thịt này truyền từ lòng bàn tay ta một cách rõ ràng, ta không khỏi chấn động. Nhưng hắn cũng không thèm để tâm, mang theo nụ cười yếu ớt mà thoải mái, từng bước một, theo kiếm của ta tiến tới, vẫn quỳ trước mặt ta.
Ta cảm giác tay của ta đang run rẩy mãnh liệt, ta nhìn thấy ngực hắn loang lổ từng mảng từng mảng huyết hoa, ở nơi nào đó trong tim ta cũng rúng động.
Ta không dám động, cứ lăng lăng nhìn hắn. Hắn và ta chỉ cách nhau trong gang tấc, hắn run run giơ tay lên, bàn tay dính đầy máu chậm rãi xoa mặt ta, mắt ta chỉ còn một mảnh sương mù.
“Ta biết nàng chưa thức tỉnh.” Giọng hắn nghẹn ngào, lẳng lặng nhìn sâu vào mắt ta, khẽ cười buồn: “Nhưng, nếu nàng muốn mạng của ta, sao ta lại từ chối được?”
Ta cảm thấy đau đầu.
Ta cảm thấy đau lòng.
Ta cảm thấy có cái gì đó thình lình nổ tung, tựa như pháo hoa năm mới, từng chùm từng chùm, sáng lạn rực rỡ.
Ta ngây ngốc nhìn hắn, hắn mỉm cười nhìn ta. Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nói: “Năm ta gặp nàng đó, nàng có bộ dáng thế này…không ngờ được, khi ta và nàng phân ly, nàng vẫn bộ dáng này.”
“Ba ngàn một trăm hai mươi bảy năm…” Hắn nhẹ nhàng thở dài: “Nàng chắc đã mệt mỏi? Nàng đã mệt rồi. Nàng mất đi quá nhiều, ta cũng mất đi quá nhiều…”
Hắn nhìn ta, mỉm cười nói.
“Nhưng mà…” Hắn chậm rãi mở miệng: “Ta chưa bao giờ hối hận.”
“Tiếu Nhi, ta yêu nàng, cả cuộc đời này, chưa bao giờ hối hận.”
Hết PN 4