Thật ra ta biết rõ, vị thượng thần theo lời họ nói có lẽ là một người bất tài. Hạ Thiển mỗi ngày đều kể với ta về một hai câu chuyện xưa, ta nghe mà thổn thức vô hạn nhưng lại chẳng có cảm xúc gì. Ta vẫn biết, nếu lúc trước ta đã viết câu ‘Đừng tìm ta, đừng tìm ta, đôi bên hãy quên nhau thôi!’ thì tất sẽ không muốn cùng hắn tái tục tiền duyên. Nếu không phải bị tổn thương quá sâu, sao ta lại nói ra lời này?
A Hiên thường nói với ta, ta tính tình luôn tốt, nhưng lại dễ mềm lòng, cũng hơi nhát gan. Ta là một người mềm lòng nhát gan như vậy thì sao lại bị thương tổn nặng nề, sao lại có gút mắc dây dưa như thế? Nếu năm đó ta không chịu nổi thì nay ta cũng không nhất định có thể chấp nhận.
Ta đưa ra lời giải thích dễ hiểu này, Hạ Thiển cũng thoáng giật mình, sau một lúc nàng trịnh trọng hỏi ta: “Thượng thần, người đã quên hết mọi chuyện rồi sao?”
Ta im lặng dùng trà, không trả lời, hồi sau ta đứng dậy nói: “Hạ Thiển, ta vẫn cho là ta rất mềm lòng, nhưng ta mới phát hiện, thật ra trái tim ta, còn cứng rắn hơn bất cứ ai.”
Dứt lời, ta liền xoay người, vui vẻ hướng đến tiên tỳ vừa mang vải vào.
Đêm hôm đó, Bồng Lai đảo lần đầu tiên từ khi ta đến đã nổi cơn giông. Tiếng mưa bão quất vào những nhành đào cùng tiếng sấm truyền vào tai, ta đang mơ ngủ bỗng phát hiện có người nhìn ta, vì thế ta nhịn không được, mở choàng mắt.
Sau đó, ta nhìn thấy một nam tử áo trắng như tuyết, lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn ta.
Ngoài kia chuông gió linh đinh lang đang, hắn đứng yên, chật vật dưới trời mưa giông gió dữ, bất động thanh sắc nhìn ta.
Rõ ràng là chật vật như vậy nhưng lại chẳng tổn hại chút nào đến độ tao nhã của hắn. Hắn chỉ im lặng nhìn ta, thần sắc thanh tỏ mà lần đầu tiên ta thấy, ánh mắt như đã trải qua trăm ngàn năm, nặng nề, bi ai.
Chúng ta lẳng lặng nhìn nhau, qua hồi lâu, hắn mới mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Ta luôn chờ nàng!’
Ta không đáp lời, chỉ hờ hững nhìn hắn. Hắn lại nói: “Ta cũng luôn tìm nàng!”
Ta vẫn không đáp, đứng dậy, nhặt áo khoác, đi đến bên giường. Thần sắc hắn thay đổi mấy lượt, ánh mắt dần lộ ra vẻ đau thương, hắn hỏi ta: “Tiếu Nhi, nàng đã quên ta, hay là không muốn nhớ lại?”
Khi hắn hỏi ta, ta rũ mắt xuống, thấy trong lòng ngập đầy cảm xúc bất lực và đau đớn.
Rồi ta nhấc tay, một cái chuông gió lập tức rơi vào tay ta, ta nhìn hắn, thở dài, thản nhiên nói: “Sau này đừng đưa thuốc nữa!”
Nói xong, ta nắm chặt tay, chuông gió thoắt cái trở thành tro bụi.
Ta nhìn hắn giật giật khóe miệng, như muốn nói gì, nhưng cuối cùng hắn chỉ cười mỉm, mũi chân khẽ điểm đã đến cạnh cửa sổ chỗ ta. Ta ngửa đầu nhìn hắn, hắn cúi đầu nhìn ta. Qua hồi lâu, hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má ta. Ta nhắm mắt lại, rồi sau đó cảm giác có giọt nước ấm áp rơi xuống trên mặt, hồi lâu, chờ ta mở mắt ra, bên cạnh đã không có một bóng người.
Cứ xem như là một giấc mộng dài hư ảo, mộng tỉnh thì đã chẳng còn gì.
Ta xoay người nằm xuống giường, không lâu sau bỗng nghe bên tai có người lo lắng gọi: “Tiếu Tiếu, A Hiên bệnh nặng…”
Sau đó thì im bặt. Ta nhảy khỏi giường, liền biết Bách Lý Quân Hoa đã tạo kết giới quanh ta, Quân Hoàng đã gian nan dịch dung để phá vỡ kết giới đưa tin đến.
Ta biết sức khỏe A Hiên thế nào.
Năm đó hắn dùng năm vạn năm tu vi truyền cho Quân Hoàng, sau lại dùng thêm 7 vạn năm cho ta. Nay cũng chỉ còn lại 2, 3 vạn năm, mà chuyện cứu người này vốn sẽ tổn hại đến thân thể, 2, 3 vạn năm tu vi bất quá cũng chỉ có thể chống đỡ mà thôi. Lúc trước lại bị Bách Lý Quân Hoa đả thương, hắn nếu không bệnh mới là lạ!
Lòng ta nóng như lửa đốt, bất chấp tất cả phóng ra ngoài, ta mới ra khỏi cửa bên này đã nhìn thấy Hạ Thiển mang theo một đám người lao về phía ta, lòng ta biết nhất định là Quân Hoàng đã quấy nhiễu đến kết giới, trường kiếm chĩa thẳng: “Hạ Thiển, ngươi tránh ra!”
“Thượng thần, xin người hãy trở về.”
Hạ Thiển khom lưng, nét mặt nghiêm túc hiếm có: “Liễu thượng tôn không sao, xin người yên tâm.”
“Ngươi tránh ra!” Ta hét lớn, Hạ Thiển cũng vẫn vẻ mặt trang nghiêm, bình tĩnh nói: “Thượng thần, trừ phi hôm nay Hạ Thiển chết ở chỗ này, bằng không, Hạ Thiển sẽ không tránh.”
“Ngươi đừng ép ta.” Ta lạnh lùng nhìn nàng: “Hạ Thiển, cái gì mà Bồng Lai đảo, cái gì mà đá tam sinh, ta không muốn quan tâm. A Hiên chờ ta trở về, ta sẽ không vì ngươi mà ở lại.”
“Nhưng đảo chủ cũng đang chờ người trở về.” Hạ thiển ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sáng quắc.
Dứt lời, ta bất chấp niệm chú, trường kiếm xé gió lao tới, mở ra một đường.
Ta phá vòng vây, họ nhân số tuy nhiều nhưng lại không dám đả thương ta, mà ta thì xuống tay tàn nhẫn, vì thế xuyên qua đám người, ta dễ dàng thoát ra được.
Vừa mới phi thân ra khỏi Bồng Lai đảo, bỗng thấy hoa quang chợt lóe, ta bị buộc lui về sau mười trượng, đợi ta ngẩng đầu lên, Bách Lý Quân Hoa đã ngăn trước mặt ta.
Ánh mắt của hắn mang theo hàn ý, sắc mặt tái nhợt nhìn ta, hỏi: “Nàng muốn chạy?”
”Tránh ra!” Ta chỉ kiếm vào hắn, sắc mặt hắn càng khó coi, nhưng vẫn cố chấp không tránh, hỏi lại ta: “Nếu ta nói cho nàng biết, hắn không sao, nàng vẫn muốn đi?”
“Ta kêu ngươi tránh ra! Ngươi không nghe thấy sao?! Tránh ra!”
Ta vẫn chỉ kiếm vào hắn, kiệt lực la hét: “Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không thể giết ngươi? A Hiên đang đợi ta, ngươi mau tránh ra cho ta!”
“Người đang chờ nàng là ta mới đúng!” Hắn bỗng nhiên gào lên, bộ dáng điên cuồng, ta sợ tới mức tay cũng run lên. Nhưng hắn không như trước kia, sau khi hét xong thì tận lực khắc chế, hắn lúc này đã mặc kệ tất cả, tiếp tục quát: “Ta luôn luôn chờ nàng, luôn luôn tìm nàng, nàng có từng nhìn đến ta? Mỗi lần nàng đều quên mất ta, mỗi lần nàng đều hận ra, nàng có thể tha thứ cho hết thẩy mọi người trong thiên hạ, lại chỉ không thể tha thứ cho ta? Nàng rõ ràng đã nhớ lại, rõ ràng đã biết, nhưng nàng vì muốn tổn thương ta hay muốn làm bộ như không nhớ được lúc ta tổn thương nàng? Diệp Tiếu, rốt cuộc là vì sao?
Hắn có thể độ cho nàng vạn năm tu vi, ta cũng có thể độ; hắn có thể làm được tất cả, ta cũng có thể làm được. Thậm chí chuyện hắn không thể ta vẫn có thể làm cho nàng.”
“Tiếu Nhi,” hắn thống khổ nhắm mắt, giọng nói trở nên khàn khàn, thì thào hỏi ta: “Nếu nàng chưa bao giờ quên, sao có thể đả thương ta?”
Ta yên lặng nhìn hắn, cuối cùng than nhẹ thành tiếng.
Đúng, quả thật ta chưa bao giờ quên.
Như A Hiên đã từng nghi hoặc, hắn cùng lắm chỉ cho ta một thân thể mới, nhưng sao ngay cả trí nhớ cũng mất? Nghi hoặc của hắn, luôn đúng, bởi vì ta kỳ thật chưa bao giờ quên.
Ta chưa từng quên, nhưng ta không thể không quên, vì thế ta si si ngốc ngốc; vì thế ta bị hắn cướp đi, rõ ràng có thể tránh nhưng lại vẫn theo hắn trở về quãng thời gian tươi đẹp nhất ở Bồng Lai đảo; vì thế sau khi tái kiến hắn, ta vẫn nhịn không được xuyên một kiếm qua tim hắn; vì thế sau một kiếm đó, ta lại kiềm lòng không đặng mà cứu hắn.
Cuối cùng, ta cuối cùng cũng vẫn không thể giả vờ được nữa.
Không chỉ vì A Hiên, mà vì tất cả trên Bồng Lai đảo này đã từng chút mài mòn ý chí của ta, từng chút làm cho ta sụp đổ, sắp đến bờ vực điên dại.
Ta nghĩ ta phải chạy đi, ta phải đi.
“Đúng, ta chưa từng quên!”
Nếu hắn đã vạch trần, ta cũng không muốn giấu diếm nữa, ta ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn: “Ngươi nghĩ, nếu ta chưa từng quên, vì sao còn có thể đối với ngươi như vậy?”
“Quân Hoa,” ta cởi bỏ phong ấn, làm cho thân thể vẫn luôn chậm phát triển dần khôi phục như trước, tứ chi của ta lớn dần, khuôn mặt đầy đặn, sau khi thi pháp, quần áo cùng cơ thể dần bình thường trở lại. Ta đứng giữa đám mây, buông kiếm nhìn hắn, nhướn mày cười yếu ớt. Hắn nhìn ta không chớp mắt, không nói được một lời. Ta nghĩ mọi chuyện, chung quy cũng sẽ có một ngày kết thúc, dù là yêu say đắm nhưng cũng sẽ có ngày chấm dứt. Ta không ngại thú nhận vì dây dưa lâu như vậy, ta mệt mỏi rồi. Ta vốn rất hận, nhưng nay ngay cả nỗi oán hận của ta cũng đã bị tiêu biến, vậy ta còn lại gì?
”Ta nghĩ, ta là tình yêu của ngươi.” Ta than nhẹ, sắc mặt hắn vừa sáng ta lại cười rộ lên: “Nhưng ngươi phải biết rằng, không phải những người có tình đều được ở bên nhau.
Chúng ta, giữa lúc ấy, đã cách nhau quá xa.
Khi còn là phàm nhân, ta vốn vì ngươi mà đau, ngươi lại vì ta mà nhập ma; sau khi về lại thiên giới, ta cũng vẫn vì ngươi mà đau, mà chết, ngươi lại vì ta mà thành điên thành si. Ngươi xem, hai chúng ta luôn bỏ lỡ nhau, hiểu lầm, thống khổ, dây dưa ba ngàn năm, nhưng vết thương trong lòng lại cứ càng cứa càng sâu.
Phải, ta yêu ngươi. Nhưng ngươi có nhớ, ở nhân gian ta đã từng nói gì với ngươi không?
‘yêu người quá mệt mỏi, trả giá quá nhiều, rồi lại liên tiếp bị thương tổn, không thể tiếp tục được nữa, vì thế mới rời đi. Chỉ vì duyên trần đã hết, lòng đã không còn vướng bận mới có thể chọn cách ra đi, chọn cách quên đi những thị thị phi phi.’ Ta dù còn yêu nhưng lại không muốn yêu ngươi nữa. Ta sẽ rời khỏi ngươi, rồi thời gian trôi qua, từ từ sẽ quên ngươi, từ từ đem đoạn tình cảm này hóa thành hư ảo.
“Quân Hoa,” ta than khẽ: “A Hiên nay không thể không có ta. Ngươi nếu không có ta thì vẫn còn Bồng Lai đảo, ngươi còn có tiên đạo chính đồ của ngươi, ngươi còn có thể có tình yêu mới. Nhưng thân thể A Hiên, đừng nói đến tiên đạo chính đồ, có thể tiếp tục sống được không cũng là vấn đề, ta sao có thể rời bỏ hắn?”
Dứt lời, ta bước đi, định rời khỏi, ta nói: “Quân Hoa, buông tay thôi!”
Giây phút đó, ta nghĩ hắn hẳn đã buông bỏ, nhưng không nghĩ tới, hắn lại cười lạnh một tiếng, ta thấy quanh ta ánh sáng rực rỡ, dưới chân chúng ta nước biển sôi trào, phóng thẳng lên cao, nhằm hướng ta mà đến. Ta điểm mũi chân, xoay người trên không trung, tránh né pháp lực của Bách Lý Quân Hoa, cả giận nói: “Đã nói đến đây, ngươi còn dây dưa?”
“Vì sao? Vì sao?” Bách Lý Quân Hoa cười ha hả, vừa cười lớn vừa trào lệ, như đã phát điên mà thi pháp tấn công ta: “Nàng thật sự muốn rời bỏ ta, nàng thật sự muốn quên ta? Nàng cho rằng thời gian trôi qua sẽ xóa nhòa hết thảy? Ta sẽ trói nàng lại bên cạnh, mỗi ngày đều ở bên nhau, nàng nói xem nếu như vậy, nàng có thể quên ta không?”
“Bách Lý Quân Hoa!” Trường kiếm của ta nhắm về phía hắn, hắn đảo thân tránh thoát, khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười yêu diễm: “Ta sẽ làm cho nàng nhớ rõ ta, vĩnh viễn nhớ rõ ta. Hận ta cũng được, oán ta cũng được, nàng đều phải nhớ ta. Ta sẽ giết Liễu Hoa Hiên, giết Phượng Âm, giết Giản Hề, giết…”
“Ngươi nằm mơ!”
Hắn càng nói càng ngông cuồng, ta cuối cùng cũng nổi lên sát ý, niệm tiên quyết, phóng thẳng về phía hắn. Hắn cũng không né không tránh, chỉ lặng lẽ nhìn ta, cười đến quỷ mị yêu dị. Một chiêu của ta đánh trúng hắn, giữa không trung bắn ra muôn vàn tia sáng, hắn nhắm mắt lại, nhợt nhợt nở nụ cười. Nụ cười thoải mái như rốt cục cũng được giải thoát, hắn mở miệng, ta nghe hắn nói: “Tiếu Nhi, ta thật sự rất yêu nàng!”
Rồi sau đó, ta thấy một thân áo trắng tựa như hoa điệp tuyệt mỹ, cánh điệp phấp phới, lao thẳng xuống lòng biển sâu. Tiếng kinh hô xung quanh nổi lên, ta biết nhất định sẽ có người đi cứu hắn, lòng không muốn cùng hắn dây dưa thêm nữa, đầu cũng không quay lại, ta hướng về đông cực bay đi.
Hết PN 6