• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Ca

Ở trong phòng ngơ ngẩn một lát, ta lại chạy ra khỏi phòng đi lang thang, nghe vài khúc nhạc, nhìn kịch cảnh nhân gian, đợi đến tối, nghĩ đám người Tống Nho có lẽ đã đi nghỉ, ta mới trở về Tống phủ, nhập lại vào Tống Tử Mạch.

Mặc Băng Khiết vẫn còn ngồi đọc sách, tập trung cao độ, ta vào phòng, trước hết phải nghĩ cách, âm thầm dùng pháp lực làm nhạt vết thương trên cổ. Mặc Băng Khiết ở bên nhìn ta, quần áo che đậy nên nàng phỏng chừng không thấy được miệng vết thương của ta đã khép lại rất nhanh. Nàng ngồi đó, thần sắc thản nhiên, còn có vài phần khinh thường. Đợi ta làm xong, ngẩng đầu nhìn nàng, đang định mở miệng nàng đã nói: “Vô sỉ!”

Nghe thấy lời này, tiểu tâm can của lão nhân gia ta lập tức vỡ vụn.

Trên trời dưới đất, trong tứ hải bát hoang, ta là vị thần tiên chính trực thành thật bậc nhất! Nếu hắn gặp Phượng Nhi, Giản Hề, thậm chí là Đại Miêu tiên quân trong lòng Phượng Nhi, hắn sẽ phát hiện ra rằng, thiên la địa võng, dù có danh ngôn đầy mình, hắn cũng không thể tìm được một từ nào có thể hình dung nhóm người ti bỉ vô sỉ có trình độ kia.

Vì thế ta ho nhẹ một tiếng, thở dài nói: “Mặc tiểu thư nói vậy là sao?”

Nghe ta hỏi, mắt phượng của nàng ta đảo qua, mang theo chút hàn khí khiến ta cũng phải e sợ. Nhưng hàn khí này không thị huyết điên cuồng như của yêu ma quỷ quái, ngược lại… ngược lại có chút giống Thiên Đế, trời sinh cao cao tại thượng, dù là hàn khí cũng trở nên chính khí.

Ta suy nghĩ một chút về chuyện ta đã làm với hắn, khẽ thở dài một tiếng.

Ta thật sự đã làm tổn thương niềm hy vọng của đứa nhỏ này về một thế giới thiện lương ngay thẳng rồi sao?

Ta bất quá chỉ thừa dịp hắn quay đầu mà dẫn lôi điện đánh hắn, rồi lại nhân cơ hội dùng các loại pháp khí đè ép nguyên thần của hắn thôi mà.

Vì thế ta lắc lắc đầu, nghĩ đến bản sao mệnh cách hôm nay xem được, vội vàng thay đổi sắc mặt, mang vẻ thâm tình nói: “Băng Khiết, ta còn không phải vì nàng sao? Nàng là tâm can bảo bối của ta, vì nàng, cho dù ti bỉ hạ lưu hơn, ta đây cũng cam tâm tình nguyện!”

Mặc Băng Khiết quả nhiên bị những lời này của ta doạ, biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng đã có chút biến hoá. Nàng quay đầu đi, không nhìn ta, ta lại không ngừng cố gắng: “Băng Khiết, nàng chán ghét ta thế sao? Ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn ta một lần? Mặc dù ta đẩy nàng vào tình cảnh này nhưng nàng vẫn cứ nhẫn tâm như thế ư?”

“Ta không phải Mặc Băng Khiết.”

Nàng rốt cục cũng nghe không nổi nữa, từ tốn mở miệng. Ta nhếch miệng cười, dùng thuật truyền âm nói với hắn: “Không sao, thể xác ngươi là Mặc Băng Khiết.”

Nàng thản nhiên quét mắt nhìn ta, không thèm nói lại, ta lại tiếp tục bày ra vẻ mặt thống khổ: “Nàng không phải còn muốn đến cùng tiện nhân trong đông cung kia chứ?”

Nói xong, ta nhảy lên giường, vẻ mặt bi phẫn kiểu quả-đúng-là-thế vọt đến cạnh Mặc Băng Khiết, nắm bả vai nàng cố gắng rung lắc, rít gào: “Ta yêu nàng như vậy! Sao nàng có thể không yêu ta? Nàng chỉ thương hắn? Được, được, được! Ta sẽ phá huỷ nàng, cũng sẽ huỷ hắn, ta coi các người còn có thể thế nào!”

Dứt lời, ta hung hăng dùng sức, quả nhiên, trang phục rách nát của nhân gian này chỉ ‘xoẹt’ một tiếng đã bị ta xé rách, lộ ra cái yếm màu đỏ bên trong của Mặc Băng Khiết. Ta sững người, động tác của Mặc Băng Khiết cũng rất nhanh, một chưởng bổ về phía ta, cả giận nói: “Ngươi làm gì?”

Bị một chưởng này của hắn thanh tỉnh, tuy rằng đó là thân thể nữ tử nhưng hiện giờ thể xác ta là một nam tử, không sao, không sao, ta tuyệt không lùi bước!

“Ta làm gì?” ta cố gắng bày ra cái bộ dạng lưu manh “Tiểu tâm can, nàng cho rằng Gia ngày mơ đêm nhớ lâu như vậy, Gia lại nhọc lòng đưa nàng vào phủ, nàng cho là Gia muốn làm gì?”

Nói xong, ta lại tới gần Mặc Băng Khiết, tay thoạt nhìn giống như càn rỡ lưu chuyển bên hông nàng. Trên mặt nàng, sắc hồng trắng luân phiên thay đổi mà tay của ta vẫn đang lưu luyến quẩn quanh.

Nếu không thì tự sát đi? Cái này…cũng quá trinh liệt rồi…

Ta có chút buồn bực.

Ta nghĩ, diễn trò phải diễn cho thật, ta đây phải ác hơn một chút, vì thế bàn tay thô của ta lại lôi kéo, ‘xoạt’, một mẩu quần áo khác của nàng ta lại rơi ra, hoàn toàn lộ ra cái yếm. Mặc Băng Khiết rốt cục cũng mở miệng: “Ta không phải Mặc Băng Khiết!”

“Ta biết ngươi không phải, ngươi là tâm can bảo bối của ta.” Ta như ngọn thái sơn đè xuống, Mặc Băng Khiết sống chết giãy dụa, nhưng không có pháp lực, vì thế nàng trong mắt ta tương đương với một thân thể tàn phế, dù giãy dụa thế nào cũng chẳng thoát khỏi ta. Nàng vung tay, ta đè lại, nàng đá chân, ta ngăn chận, ngươi tới ta đỡ, ta càng đùa càng vui, Mặc Băng Khiết cuối cùng cũng bối rối: “Ngươi dừng tay, hoặc là ngươi giết ta đi, bằng không sau này ta nhất định sẽ làm cho ngươi muốn sống cũng không được!”

Ta nở nụ cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thẳng tay kéo luôn cái yếm của nàng ta xuống, để nàng ta hoàn toàn lộ rõ. Nói thật, thân thể nữ nhân này ta không có hứng thú, nàng có ta cũng có, vì thế ta cũng không buồn nhìn, chỉ nhìn mặt nàng, cười nói: “Bảo bối, nàng mắng chửi đi, nàng càng mắng ta càng hưng phấn, chờ một lát ta sẽ cho nàng khoái nhạc.”

Nói xong lời này, ta cảm thấy đến đây thôi, rốt cục dùng thuật truyền âm nói: “Ta cũng không phải là Tống Tử Mạch, nãy giờ diễn trò thôi, ngươi mau tự sát đi.”

Mặc Băng Khiết đang giãy giụa bỗng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ta, khi ánh mắt cổ vũ của ta rơi xuống, nàng ta lại không chút do dự, mạnh mẽ đẩy ngực ta, thừa lúc ta buông lỏng tay, nàng ta rút cây trâm trên đầu chĩa vào ngực. Ta cầm bàn tay non mềm nhỏ bé của nàng, thâm tình nhìn nàng, Mặc Băng Khiết nhìn ta vẫn tràn đầy đề phòng, còn mang theo thiên đao vạn quả, ánh mắt đó khiến ta hết sức hài lòng, rất tốt rất tốt.

Chúng ta cứ thế nhìn nhau, qua hồi lâu, ta điệu bộ đau lòng nói: “Ta…đã làm nàng chán ghét đến vậy sao? Thà chết cũng không nguyện ý?”

Mặc Băng Khiết kiên định gật đầu nói: “Thà chết cũng không nguyện.”

Vì thế ta suy sụp buông tay, đứng một bên lẳng lặng nhìn nàng. Nàng bị ta nhìn cũng ngây người, thần sắc trong mắt biến hoá, cuối cùng hơi nhếch môi, trở lại vẻ mặt như trước: “Ngươi đừng dùng vẻ mặt ấy nhìn ta.”

Ngươi nghĩ ta muốn nhìn ngươi lắm sao?

Lòng ta lúc đó lại vô cùng buồn bực, lại còn phải giả bộ thương tâm, bước đến, ôm nhẹ nàng, đặt lên giường. Tiếp theo ta cũng nằm xuống, một tay khoát lên hông nàng, mỏi mệt nói: “Thôi, ngủ đi.”

Nàng ta không nói, chỉ trợn mắt nhìn ta, trong bóng đêm, ánh sáng trong mắt nàng thăm thẳm, sâu không lường được. Thần sắc mang theo chút mê hoặc nhớ nhung, qua hồi lâu, nàng đột nhiên hỏi ta: “Ngươi tên gì?”

“Tống Tử Mạch.”

Ta đáp. Nàng ta lắc đầu nói: “Không, ta hỏi tên thật của ngươi ấy.”

Nàng đúng là biết chọn thời cơ, lúc này thiên kính chắc đã đóng lại, ta không cảm giác gì về tiên giới nữa nên cũng tùy tiện đáp lời.

“Ngươi không xứng biết.” Nhớ lại câu nói nàng đã từng nói, cuối cùng ta cũng có cơ hội phản kích. Nét mặt nàng biểu lộ một tia cười khinh miệt nhìn ta, làm cả người ta phát lạnh. Lúc này ta mới nói: “Ngươi làm sao có thể ở lại trong thân thể này? Dạ Tịch nguyên quân thế nào rồi?”

“Du ngoạn rồi.” Nàng ta thành thật trả lời: “Ta và hắn là bằng hữu, sợ hắn bị phạt nên làm thế thân trong chốc lát.”

Nghe xong ta không khỏi cảm khái, Dạ Tịch nguyên quân này cũng thật là người có nhân duyên tốt, yêu ma quỷ quái nhân thần tiên quân, hắn đều có bằng hữu. Trái lại bản thượng thần ta, về phương diện giao hữu lại có hơi hạn hẹp.

“Hắn cũng mang theo Toả tiên thuỷ đầu thai?” Ta lại hỏi. Mặc Băng Khiết gật đầu, xoay người đi ngủ. Ta nghi hoặc, lại hỏi: “Vậy sao ngươi biết hắn muốn đến chỗ thái tử?”

“Hắn nói.” Nàng lại mở miệng. Cái này xem như ta cũng hiểu được, còn hỏi thêm vài câu nhưng nàng không đáp, nhắm mắt ngủ, thập phần thản nhiên.

Nhìn điệu bộ nàng ta, ta hiểu có hỏi nữa cũng bằng thừa, nên cũng đi ngủ, đang mơ mơ màng màng, ta đột nhiên nhớ ra – ta còn đang ôm nàng ta.

Nhưng lại không biết vì sao, ta cũng không buông tay. Lặng im giữ như vậy.

Sớm hôm sau, đợi mặt trời lên cao ta mới chậm rì thức dậy, lúc này Mặc Băng Khiết đã tỉnh, đang đứng bên giường ngắm phong cảnh bên ngoài.

Ta ở chỗ này phong thuỷ rất tốt, bên ngoài tất cả đều là nước, dĩ nhiên là chỉ hồ nước. Ta không rõ, Phượng Nhi nàng là một con phượng hoàng chết toi, làm sao lại giống vịt thế? Nàng ta muốn ở cũng nên chọn chỗ nhiều cây cối mà ở chứ.

“Chào!”

Ta rời giường, nhếch miệng cười với Mặc Băng Khiết. Mặc Băng Khiết lạnh nhạt liếc ta, gật đầu, xem như chào hỏi.

Ta theo lời dặn dò của Mộc Tử Du, nói một câu: “Tiểu tâm can, tối qua có mơ thấy ta không?”

Nói những lời này, ta thấy cả hai chúng ta đều run rẩy. Mặc Băng Khiết phủi phủi ống tay áo, nói tránh đi: “Nên ăn sớm một chút.”

Vừa nghe ăn cơm, ta lập tức nhảy xuống giường, đứng lên: “Ta định lát nữa sẽ tới thư phòng cha ta một chuyến, nàng phải ngoan đó.”

Mặc Băng Khiết nhíu mày nhìn ta, sắc mặt bình thản nhưng duy có cặp mắt kia lại hết sức hữu thần.

Ta không khỏi giật mình, lập tức ho khan một tiếng, buộc mình phải tỉnh táo lại, dùng thuật truyền âm nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi phải thường xuyên náo loạn đòi tự sát, để chứng minh ngươi là tình thế bất đắc dĩ mới phải ở lại đây.”

Mặc Băng Khiết nhíu mày, lát sau cười khẽ. Ta đột nhiên cảm thấy như khắp núi hoa nở. Ta lắc đầu, nói tiếp: “Ngươi phải tìm đúng thời cơ tự sát. Hôm nay… Đợi lát nữa ăn cơm đi.”

Nói xong, ta liền rời khỏi phòng, đến thẳng phòng Tống Nho.

Tống Nho nhìn như vừa trở về, thấy ta bộ dáng thương tâm thì vô cùng lo lắng: “Mạch nhi, thương thế của con…”

“Con uống thuốc rồi, bây giờ đã khá hơn.” Ta tuỳ tiện nói dối, lại tiếp: “Cha còn chưa ăn điểm tâm sao?”

“Ừ, lát ta sẽ ăn.” Tống Nho gật đầu, nói tiếp: “Mạch nhi, con nghe cha nói, con thật sự muốn kết hôn với Mặc gia tiểu thư kia sao? Có thể sẽ phải liên luỵ đến tính mạng.”

“Sao cơ?” Ta nhíu mày, tiến lên đón quan bào Tống Nho cởi ra. Tống Nho nhìn nhìn bốn phía, đuổi hết hạ nhân xuống mới nói: “Mạch nhi, con cũng biết, cha vẫn luôn ủng hộ tam hoàng tử?”

“Vâng…có biết một chút.”

“Vậy con có biết, thái tử điện hạ đã ngầm cùng Mặc tiểu thư đính hôn?”

Tống Nho ngồi xuống ghế, đôi mắt bí hiểm nhìn ta. Lòng ta lạnh lẽo, nói: “Không biết. Nhưng dù có biết con cũng không trả Mặc tiểu thư. Hơn nữa,” ta ngẩng đầu cười nhìn người trước mặt: “không phải là ‘bí mật’ sao? Không thể tiết lộ.”

“Được rồi được rồi” Tống Nho xua tay, nói với ta: “Ngày mai con theo ta vào triều, ta sẽ xin Thánh Thượng ban hôn. Nhưng thủ đoạn này sợ thái tử sẽ không buông tha, ta sẽ nói thẳng con và Mặc tiểu thư đã có quan hệ xác thịt, hoàng thất chắc chắn sẽ không chấp nhận nữ tử không còn trong sạch, mai chúng ta sẽ diễn khổ nhục kế.”

“Tạ ơn cha!” Trên mặt ta ngập tràn vui mừng, vội vàng quỳ xuống. Tống Nho nâng tay đỡ ta nhưng đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến một tiếng hô to: “Thiếu gia, không tốt rồi, Mặc tiểu thư thắt cổ tự vẫn!”

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK