• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó là tiếng hét thảm thiết vang lên làm Lưu Ly giật mình, Mỹ Lan nắm tay cô vội trấn an.

"Hoàng phi đừng sợ, là các vũ nữ ca múa muốn ve vãn quốc vương bị mắng thôi ạ.

Bên trong đang có tiệc mừng, hôm nay có rất nhiều quý tộc đến dự."

"Em đưa người vào!"

Mỹ Lan cẩn thận dìu bước cô gái nhỏ, ngay trước cửa bị lính gác chặn lại, cô to tiếng mắng chúng.

"To gan! Hoàng phi muốn gặp quốc vương, mau tranh ra!"

Những mũi gươm lập tức thu về, lính cúi đầu dạt sang hai bên, Mỹ Lan chậm rãi đưa người vào. Bên trong âm thanh tưng bừng làm nhiễu loạn đầu óc cô gái nhỏ, có nhiều thứ khiến cô cảm thấy vô định.

Người vừa đặt chân qua cửa không lâu thì những ánh mắt dò xét xung quanh liền chĩa vào, Mỹ Lan đột ngột dừng bước, buông tay cô gái nhỏ, vừa nhún người hành lễ chưa kịp nói thì chất giọng thét ra lửa ở bên trên làm cả khu náo nhiệt im phăng phắc.

"Ai cho phép người dám tự ý đưa hoàng phi ra ngoài?"

Tiếp theo đó là một tiếng đập bàn to rõ làm Lưu Ly đứng ở dưới nghe được giật mình kinh hãi. Mỹ Lan vội vàng quỳ rạp dưới đất, khủng hoảng nhanh chóng giải bày.

"Thưa...quốc vương...là hoàng phi muốn gặp ngài.

Người bảo có chuyện muốn nói với ngài."

"Có chuyện muốn nói?"



Độc âm trong miệng, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng nhăn mày kiếm uy nghiêm, hắn im lặng làm cả sảnh bắt đầu có tiếng xì xầm.

Lưu Ly cô lập đứng giữa nơi trống trải nghe được những lời nói kì lạ, làm cô có chút xúc động sợ hãi. ngôn tình ngược

"Là hoàng hậu của Wan đế ư? Có phải cô ta không?"

"Đừng có nói linh tinh, là hoàng phi sắp được sắc phong đấy!"

"Xinh đẹp như vậy...hèn gì quốc vương chọn, còn không nạp phi..."....

- Họ nói như vậy là sao chứ? Hoàng phi sắc phong? Không nạp phi...

Cô gái nhỏ mơ hồ không rõ ẩn ý của họ, vài giây sau đó tiếng thì thào cũng mất đi, Lưu Ly không còn nghe được gì nữa. Toàn thân cô lạnh toát, cảm giác như có một loại bá khí đang đàn áp những tiếng nói kia.

Hai tay cô mò mẫm tìm người, chợt nhận ra Mỹ Lan từ lúc nào không còn ở cạnh cô nữa. Đầu óc có chút hoảng, mất khống chế mở miệng gọi.

"Mỹ Lan, Mỹ Lan."

"Đừng gọi, không còn ai đâu!"

Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo, người đàn ông từ trên cao từng bước đi đến chỗ cô gái. Xung quanh sớm đã không còn một bóng người, toàn bộ đã bị Lãnh Hoàng ám hiệu cho im lặng rời đi.

Phòng lớn chỉ còn lại hai người, hắn đứng sát Lưu Ly vươn tay nắm lấy một lọn tóc se se. Lưu Ly cũng cảm nhận được hắn ở rất gần, đưa tay vô định trước mắt hắn.

Cánh tay trắng tinh như ngó sen rất nhanh được hắn đón, giữ lấy chặt chẽ, còn cư nhiên đặt môi lên đó làm Lưu Ly giật mình rút tay gấp gáp.

Người đàn ông không hề cưỡng chế giữ lại, đứng đạo mạo nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập hắc ám, hỏi.

"Em muốn gặp ta có chuyện gì?"

"Lãnh Hoàng..."

Môi mọng mấp máy, Lưu Ly duỗi tay khẽ chạm vào mắt mình, sau vài giây do dự cũng lấy hết can đảm nói ra.

"Lãnh Hoàng, đôi mắt của ta...liệu có thể nhìn thấy không?

Ta biết ta bị như vậy chắc chắn là do ngươi làm, rốt cuộc ta đã làm lỗi gì với ngươi mà tại sao phải làm ta mù lòa?"



Biểu tình trên khuôn mặt cô hoang mang đầy những nỗi lo, đôi mắt đảo vô định long lanh nhiễm nước. Người đàn ông vươn tay chạm vào đôi mắt đang khẽ động liên tục như cánh bươm phe phẩy, nhẹ nhàng quẹt đi giọt lệ xuống tuôn ra, thản nhiên nói.

"Em đến chỉ để chất vấn ta như thế?"

Hắn nhướng mày không vừa ý, ngón tay miết mạnh vào đuôi mắt làm Lưu Ly hơi đau, muốn tránh lại bị hắn tóm lấy gáy cổ.

Hơi thở thành thục nóng rực đáng sợ phủ trong bầu không khí tĩnh lặng, Lãnh Hoàng thừa biết cô không đơn giản chỉ tra hỏi hắn, đằng sau chắc chắn còn dụng ý. Hắn hiểu thế như cũng không ngại hỏi thẳng.

"Muốn nhìn thấy lại phải không?"

Chính là như thế! Lưu Ly nghe hắn nói phản ứng tức thì, cô gật đầu lia lịa, đôi tay chặt chẽ ôm vào nhau đặt trước khuôn ngực đẫy đà như cầu khẩn.

"Ta biết mắt của ta vẫn có thể nhìn thấy được, ngươi trả lại đôi mắt cho ta có được không?

Ta muốn nhìn thấy ngươi, muốn biết ngươi là ai?"

Cô thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng, thế nhưng người đàn ông không nghĩ cô đơn giản chỉ muốn nhìn thấy hắn, nói không chừng cô còn có âm mưu rời bỏ hắn.

Thời gian 5 năm cô bỏ đi đã khiến hắn vì tình mà sinh hận, hắn còn chưa đày đọa cô đủ thì làm sao có thể tha cho cô?

- Chỉ như chưa đủ! Tuyệt đối không đủ!

Mắt nhỏ chứa đựng nguy hiểm và phẫn uất, Lãnh Hoàng chợt dùng lực tay rất mạnh sau gáy cổ Lưu Ly, gần như bẻ gãy cổ bé nhỏ.

Lưu Ly cảm thấy nguy hiểm, gian cựa quậy lại bị tay hữu lực còn lại của hắn chế trụ eo nhỏ, ép sát vào người hắn.

Cô không thấy được khung cảnh lúc này, gương mặt của hắn chỉ còn cách một gan tay thì đã có thể hôn cô. Hắn nhả hơi thở nóng hổi vào làn da mỏng manh của cô, một tia mạt ý vị thâm trường cười lạnh nói.

"Tiểu Ly, tiếc thật, ta không cần em nhìn thấy ta.

Hiện giờ ta không thể đáp ứng cho em, khi nào ta cảm thấy vui vẻ sẽ cho phép em có lại ánh sáng.

Bây giờ em cứ nên như vậy đi."

"Ngươi!"...



"Ngươi đúng là đồ vô sỉ! Đồ độc ác!"

Lưu Ly tức thì nổi đóa mắng nhiếc, tay mềm chật vật đẩy hắn ra xa, hắn lại kiên cố giữ lấy cô, thừa lúc cô chẳng có phòng bị mà hôn cô.

Nụ hôn hoang tàn khiến cô mất hơi thở, suýt chút vì ngộp mà ngất đi. Hắn rời môi luyến tiếc mang theo vài sợi chỉ bạc, trong vòng tay cô gái vì đuối hơi mà bất lực để hắn ôm.

"Ngươi...người là đồ hạ lưu!

Ngươi dám làm nhục hoàng phi của Wan đế, chắc chắn ngươi sẽ không chết yên!"

Giọng thống hận, hai mắt đỏ hoen giận dữ, Lưu Ly gắt gao túm vào một góc áo của hắn tức đến nghiến răng, ước có một sức mạnh thần kì nào đó giúp cô đoạt mạng hắn.

Kẻ vô sỉ này đã lấy đi đôi mắt của cô, còn làm nhục cô, có chết vạn lần cũng không thỏa được mối hận trong lòng cô.

"Lãnh Hoàng, ngươi tốt hơn hết giữ lấy cái mạng của ngươi cho kĩ vào.

Một ngày nào đó Tuyên Uyên sẽ cho ngươi chết không toàn thây."

Cô mất không chế đấm lia lịa trước ngực tinh tráng, Lãnh Hoàng mảy may chẳng hề để tâm. Sức lực yếu đuối của cô cứ như gãi ngứa cho hắn, đánh chả thấm vào đâu. Ngược lại chính câu nói của cô lại thành công chọc giận hắn.

"Ta sẵn sàng chờ đợi ngày đó!

Chỉ tiếc Tuyên Uyên sẽ không bao giờ làm được, bởi hắn hiện giờ còn không lo nổi cho mình thì lấy gì để giết ta."

Lời nói ra mang ý vị, lực tay kìm hãm của hắn theo hơi thở siết chặt thân thể bé nhỏ của cô gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK