Những người trong hoàng gia đang đứng trên cao tiễn biệt cô, họ cười rất tươi, chỉ duy nhất người kia nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén đầy ác ý, ý cười cũng thâm sâu khó dò.
Lưu Ly sợ hãi trước biểu cảm đó của hắn, không bao giờ quên được những gì hắn đã làm với cô.
Lúc ngồi vào xe ngựa, Lưu Ly cúi mặt không dám nhìn lại dù chỉ một lần, một lòng một dạ muốn rời khỏi nơi đau thương này nhanh nhất có thể.
Đoàn người đón dâu cũng khẩn trương lên đường, chẳng mấy chốc đã đi xa, Lãnh Hoàng nhìn người con gái hắn yêu nhất bỏ lại hắn cô độc, trong lòng không khỏi dâng lên sự phẫn nộ.
Hắn hướng mắt đỏ ngầu về phía hoàng đế, từ từ chuyển sang từng người anh em, chị gái.
- Các người khiến Tiểu Ly rời khỏi ta...ta sẽ lấy mạng các ngươi để đền bù!
Tuổi hắn đã không còn nhỏ, cũng nên bắt đầu tính chuyện ngôi vị.
.....
Ba năm sau.
Buổi đêm, cô gái nhỏ mơ ác mộng, mỗi khi mơ thấy cảnh ngày đó dưới bụi hoa tử đằng bị làm nhục, cô liền tỉnh phắt dậy hoảng sợ, đôi mắt đẹp sớm tràn ra nước mắt thở phì phò khó khăn.
Người đang nằm bên cạnh cô cũng bừng tỉnh, tự nhiên đem cô ôm vào trong lòng, thuần thục xoa xoa lưng trấn an, kiên nhẫn ôn nhu giống như dỗ trẻ nhỏ.
"Ly Nhi, em lại mơ thấy ác mộng sao?"
Đôi mắt đầy nước hoảng loạn ngước nhìn người đàn ông, cô bị người ôm dựa sát vào lồng ngực rộng lớn, cánh tay mảnh khảnh cũng ôm lấy eo người.
Mùi hương thuộc về riêng người lại trấn an cô, chỉ có hoàng gia mới sử dụng Trầm Hương an thần.
"Uyên, ác mộng thật khủng bố, ta sợ..."
"Người đó...hắn lại xuất hiện..."
Lưu Ly vùi mắt ướt đẫm vào thân tráng kiện, vẫn còn phản ứng run sợ, sợ từ tiềm thức cho đến lúc tỉnh táo.
"Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi.
Ta ở bên cạnh em, ta sẽ bảo vệ em!"
Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên trán cô, trong mắt đều là sủng nịch cùng trìu mến.
Đây là chồng của Lưu Ly, Wan quốc đế vương Tuyên Uyên, là một người vô cùng ấm áp, ôn nhu và giàu lòng nhân hậu.
Lãnh Hoàng đã tính sai một chuyện, hắn đã từng nói đàn ông khác sẽ không ai yêu Lưu Ly bằng hắn.
Thế nhưng, thế gian này thật sự có một người đàn ông còn yêu cô hơn tất cả, yêu một cách ôn nhu, làm cho cô trầm mê.
"Ly Nhi, đừng sợ!
Có Uyên của em ở đây, anh sẽ dùng mạng sống này để bảo vệ em!"
Tuyên Uyên lại dỗ cô ngủ, lời nói ra như mật ngọt rót vào tai, rất nhanh hai mắt đẹp đẽ bắt đầu lim dim, Lưu Ly cũng chìm vào giấc ngủ.
Không ngờ, giấc mộng này qua đi, cô lại mơ thấy một giấc mộng khác..
Cô bị Lãnh Hoàng dùng khăn nhét vào miệng, hắn đè nặng trên người cô, ngón tay thâm chọc làm cô hơi đau. Đôi chân trắng ngọc bị hắn cởi ra một nửa trói trên giàn hoa tử đẳng.
Lưu Ly giãy giụa không vừa ý, một mảnh hoa tím thê lương lại rụng xuống, ngón tay hắn vừa mới chọc vào, cô đã tiết ra xuân thủy theo rãnh mông chảy xuống..
"Tiểu Ly, rỗi sẽ có một ngày em sẽ hối hận."
Ánh mắt hắn nhìn cô thống hận đến tận xương làm cô lạnh người sợ hãi, cả đời này cô chỉ cầu có thể nhanh chóng thoát khỏi hắn.
Đáng tiếc khi đó cô quá nhỏ không thể trốn nổi, bị hắn ác ý liên tục áp chế, vườn hoa tử đằng cô yêu thích nhất trở thành nơi để hắn cưỡng đoạt cô.
"KHÔNG!!!"
Lưu Ly lại giật mình hét lên, người đàn ông nằm cạnh lần nữa bị cô đánh thức, vẫn như cũ, Tuyên Uyên dùng hết bọt mềm cứng dỗ dành.
Cô gái nhỏ tuy không ngủ lại được nữa nhưng cũng không còn cảm thấy quá sợ hãi. Bởi hiện tại cô đã trốn thoát được người anh trai kinh hoàng kia.
Cô đã rời xa cố quốc đến Wan quốc hoà thân, trở thành hoàng hậu, ngoài ý muốn lại thu được tất cả sự sủng ái của Uyên đế.
Ngày đầu tiên khi Lưu Ly gả đến, mặc dù chỉ làm thứ phi, thân thể còn bị vấy bẩn. Thế nhưng, Tuyên Uyên lại rất vị tha, không hề bận tâm, còn dùng sự dịu dàng đối đãi với cô.
Vòng tay nhỏ bé ra sức ôm chặt lấy thân tráng kiện, 3 năm qua đi, Tuyên Uyên chưa từng đụng vào thân thể của cô dù chỉ một lần. Luôn tôn trọng cảm xúc của cô, biết người vẫn luôn ám ảnh chuyện cũ, chỉ cần nhận sự từ chối thì Tuyên Uyên sẽ ngoan ngoãn ôm lấy cô mà ngủ.
Trong hậu cung của Tuyên Uyên không thiếu các phi tần khác, nhưng trong tim người chỉ có duy nhất một bóng hồng. Là cô gái đêm động phòng đã khóc thê lương, quỳ dưới sàn hèn mọn cầu sự tha thứ từ anh, thành thật kể hết mọi chuyện.
Tuyên Uyên chứng kiến những dấu vết trên thân thể cô gái nhỏ, biết đây là một sự sỉ nhục. Đáng lý, anh phải tức giận cho giết chết cô công chúa này, thế nhưng vì ánh mắt đầy thống khổ mà bỏ qua tất cả, còn rơi vào lưới tình.
"Ly Nhi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ em!
Hắn sẽ không bao giờ làm hại em được nữa."
Thanh âm trầm thấp, Lưu Ly cũng dần cảm thấy thoải mái đầu óc, nhẹ cười ngước nhìn người đàn ông, được Tuyên Uyên dỗ dành cho tới tận sáng.
Cuộc sống bình yên cứ thế kéo dài cho đến một ngày, Lưu Ly nghe được tin tức của anh trai.
Hon quốc nội chiến, Lãnh Hoàng thế mà đã áp chế được tất cả các hoàng tử, đoạt lấy đế vị.
Sau khi ổn định triều chính, hắn bắt đầu thanh trừng các chư hầu dư đảng, độc chiếm thiên hạ, còn lưu đầy những người thân của mình đến một vùng đất xa xôi để họ chết dần chết mòn.
Đây...như một cách trả thù cho những kẻ đã chia cắt tình yêu của hắn. Chính vì thế, người đời lưu truyền hắn là một bạo quân không niệm tình nghĩa, ai ai cũng kinh sợ trước sự khát máu của hắn.
Hon quốc lại xảy ra chiến loạn, những kẻ còn đang đối đầu với Lãnh Hoàng lần nữa muốn tiêu diệt hắn. Kết quả, trong một năm không biết đã bao nhiêu người đen đủi ngã xuống dưới lưỡi gươm của hắn.
Lưu Ly lo lắng đi lại nhiều lần trên tẩm điện, rất nhiều người từ Hon quốc chạy nạn vào Wan quốc, còn truyền nhau khẩu hiệu của kẻ bạo quân kia.
"Tìm người trong lòng!"
Cô gái nhỏ như chim sợ cành cong, quá hiểu rõ tính nết Lãnh Hoàng, hắn có chấp niệm vặn vẹo biến thái dù chết cũng không bỏ qua cô, làm cho nỗi sợ lâu nay cuối cùng cũng phun trào.
Ý thức hỗn loạn làm cô nhớ lại những đoạn kí ức khi xưa. Mẫu thân ruột của Lãnh Hoàng cũng không được sủng ái, sau khi sinh hạ tiểu công chúa chết yểu liền bị hoàng đế lãng quên.
Lãnh Hoàng tìm người thay thế cho em gái vừa mất, lại không nhận được yêu thương. Vì thế, Lưu Ly cùng hắn từ nhỏ đã vô cùng gian nan trưởng thành.