• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quá hưng phấn với những suy nghĩ của mình, Minh Nguyệt cảm thấy không ngờ việc xuyên không vào thời cổ đại mà cũng vui đến như vậy, có lẽ sau này sẽ còn có nhiều "thứ" khác vui hơn nữa, chứ còn hôm nay tới đây chính cô cũng không muốn gây nên náo loạn gì.

Thu hồi ánh mắt đang dò xét của mình về, coi như hôm nay tin tức cũng khá đầy đủ rồi, nhanh nhanh ăn xong bữa tiệc rồi chuồn về thôi, đêm nay cô còn có một kế hoạch muốn nhờ cậy Tiểu Ngọc nữa.

Thục phi sau khi nói xong câu trêu đùa đầy thâm ý kia thì gương mặt thoắt cái biến đổi trở nên hiền hòa rồi bảo mọi người dùng bữa cứ tự nhiên như ở nhà, cũng không nói nhiều thêm một câu nào nữa.

Quả thật những món ăn được bày biện ở đây trông hết sức ngon mắt, Minh Nguyệt cũng chắc chắn trong những thức ăn này sẽ không có độc nên nhấc đũa lên ăn hết sức thoải mái, dù sao thức ăn cũng đã đưa tới tận miệng rồi, không ăn chẳng phải là lãng phí. Dường như mỗi một bàn tiệc là lại có một thị nữ hầu hạ để rót rượu, Thục phi sau khi khai tiệc thì những vũ nữ vừa nãy múa ở giữa điện cũng trở lại tiếp tục công việc nhảy múa của mình. Trong khi có một vài viên quan trở nên thấp thỏm không biết tại sao, có lẽ là lo này lo nọ, nhưng riêng Minh Nguyệt thì lại cực kì hưởng thụ, cũng cực kì tự nhiên, vừa được ăn, lại vừa được xem ca vũ, đối với cô thì chính là sướng không còn gì để nói.

Liếc mắt sang bàn bên cạnh, cô thấy Thất Minh có vẻ vài phần e ngại đối với vị Thục phi đang ở trên cao kia, tuy hắn vẫn ăn nhưng thỉnh thoảng lại hướng mắt về phía trên, giống như một còn thỏ đang run sợ nhưng vẫn muốn cố tỏ ra bình thường. Nhắc tới Thất Minh mới làm cô nhớ tới mình còn có hai vị Hoàng huynh nữa, không biết hai đứa con đó của Thục phi hôm nay lại không thấy đâu, thật kì lạ.

Sau khi thấy mọi người đã dùng bữa xong, Thục phi lại cất cao giọng nói, giọng nói đầy uy quyền nhưng trong giọng nói lại chứa đầy sự vui vẻ, mọi người trong điện liền trở nên im thin thít.

"Dùng bữa cũng đã xong rồi, cảm ơn tất cả mọi người có mặt ở đây để tổ chức sinh thần cho ai gia, thực sự là làm cho ai gia cảm động không ngớt"

Nghe xong, mọi người đồng loạt vỗ tay, rồi bỗng hai vị Hoàng tỷ của Minh Nguyệt bỗng đứng lên, những vũ công thấy thế cũng hiểu ý rồi lui ra, Phong Lan và Lâm Băng có lẽ đã hẹn nhau từ trước, hai người bước ra đứng giữa đại điện, một xanh một đỏ rồi đồng loạt cúi xuống, bây giờ Minh Nguyệt mới để ý thấy trên tay hai người cầm là hai cái hộp nhỏ, họ nói:

"Thục phi nương nương, chúng con thật sự chẳng có gì, đây là chút lòng thành của chúng con, mong người nhận lấy"

Dường như Lâm Băng có phần mạnh bạo hơn mà chúc thêm một câu:

"Chúc người trăm năm trẻ khỏe, mãi mãi không già"

Mọi người trong điện lại một lần nữa đồng loạt vỗ tay hưởng ứng, Thục phi cũng giả vờ làm bộ mặt tươi cười rồi nói:

"Cảm ơn món quà của hai vị công chúa nhỏ của ta"

Rồi vị thị nữ già đứng bên cạnh mới bước xuống lấy hai món quà của hai người rồi đặt trên cái bàn gần đó. Minh Nguyệt nhìn xong một màn này sau đó liên hệ với mình mới bắt đầu cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cô quay đầu sang bên cạnh Tiểu Ngọc từ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh mình. Thật không ngờ rằng vừa quay sang một cái mà tim cô suýt rơi xuống đất, Tiểu Ngọc bình thường mặt vẫn luôn tươi cười hoặc lãnh đạm, giờ đây trông giống như là người sắp chết tới nơi, gương mặt tái mét cắt không còn một giọt máu, đôi môi run run đang mấp máy định nói gì đó, ánh mắt mở to tuyệt vọng nhìn về phía cô, phải cố gắng lắm cô mới nghe ra được người nọ định nói cái gì:

"Điện...điện hạ à,...hình...hình như chúng...chúng ta...vẫn chưa chuẩn bị...quà mừng thọ..."

Từng câu từng chữ tuy ngấp ngứ nhưng ý tứ trong từng câu nói lại cực kì rõ ràng, chẳng phải là bọn cô chưa có chuẩn bị quà sao?!! Bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là từ nãy tới giờ cô cảm thấy thứ thiếu thiếu chính là món đồ này đây, cô cũng không hiểu tại sao mình có thể quên cho được, hiển nhiên là cô cũng chưa bao giờ để ý đến, thiệp mời thì chỉ mới được gửi tới vào ngày hôm qua, dù cho hôm qua cô có nhớ đi chăng nữa thì cũng không thể chỉ trong một ngày là có thể tìm ra được một món quà quý giá để mà tặng cho được, chưa kể đến việc với hoàn cảnh và điều kiện bây giờ của cô thì việc tìm một món quà còn khó hơn lên trời, cũng bởi người phải tặng chính là một trong hai người có quyền lực nhất trong chốn thâm cung này, lỡ mà không hợp lí thì coi như địa vị của cô đã thảm lại càng thảm. Nhìn xung quanh cũng chỉ thấy mình là đang lo lắng, có lẽ họ đã được gửi thiệp mời từ sớm, giống như Thất Minh vậy, vậy chẳng phải thiệp mời của mình bị đưa muộn là do cố ý sao? Chẳng lẽ không chỉ riêng Quý phi mà ngay cả Thục phi cũng đang ngắm vào mình đây sao?...Hay thật!

Tiểu Ngọc vẫn còn đang hoảng sợ đối với những gì mình vừa nhớ ra, nhưng cô lại thật sự không hiểu tại sao trên gương mặt của chủ tử điện hạ cô vẫn còn cười được, nhìn lại thì chính là một nụ cười mang đầy tính nguy hiểm cùng sự lạnh lùng ác khí, đôi mắt phượng của điện hạ cũng nheo lại, giương lên đầy vẻ giễu cợt như đang châm biếm người nào. Chẳng lẽ điện hạ không biết việc không có quà mừng thọ là quan trọng cùng nguy hiểm tới mức nào sao? Nhưng nụ cười cùng vẻ mặt đó...?!! Ha, sao cô có thể quên được điện hạ cô là một con người như thế nào chứ, sao cô có thể quên được bây giờ điện hạ của cô đã không còn là vị Hoàng tử nhu nhược nữa, đã trở thành một con người hoàn toàn khác, việc bây giờ của cô chính là tin tưởng vào vị điện hạ này, những việc khác cũng không cần phải nghĩ nhiều làm gì nữa.

Sau hai vị công chúa, mọi người cũng thi nhau lên tặng quà mừng thọ cho Thục phi, đầu tiên là Thất Minh tặng một viên minh châu cùng nhân sâm trăm năm, tiếp đến là những vị quan lớn, hầu như đều là không tặng vàng thì cũng là vải vóc, lụa là, hoặc là những kì trân dị bảo hiếm có trên đời, đến khi mọi người tặng hết, không biết là cố ý hay vô tình mà bỗng Thục phi hướng mắt tới người đang ngồi hết sức bình thản, ung dung mà nói:

"Mọi người tới đây đều có quà mừng thọ để tặng cho ai gia, làm cho ai gia vui còn không kịp hết, vậy mà không biết từ nãy tới giờ lại có người chỉ biết ngồi thảnh thơi, khiến cho ai gia đây có chút tò mò, không biết là Ngũ hoàng tử điện hạ định tặng cho ai gia món bảo vật quý giá gì mà mãi vẫn chưa thấy mang lên, cùng cho mọi người mở mang tầm mắt"

Sau khi nghe Thục phi nói đầy ý tứ mỉa mai như vậy, một vài đại thần bắt đầu trao đổi xì xào với nhau, Minh Nguyệt còn có thể nghe thấy họ nói cái gì.

"Đây chính là Ngũ hoàng tử Minh Nguyệt ư? Trông cũng tuấn tú đấy chứ!"

"Ngươi thì biết cái gì, hắn chỉ có cái mặt là còn chút nhan sắc thôi, còn đâu chính là một tên ngốc không được sủng ái"

"Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói hắn còn tự mình hại mình rơi xuống hồ đến suýt chết, đến Hoàng thượng cũng chán chẳng buồn hỏi thăm hắn một câu"

"Đã vậy bây giờ còn dám vác cái mặt tới đây"

"Còn không tặng quà mừng thọ cho Thục phi nương nương nữa chứ,hắn có biết đó là đai bất kính không, phen này có khi Thục phi sẽ không dễ dangf bỏ qua cho hắn đâu"

Trong khi mọi người còn đang mải tranh luận với nhau, lại không để ý vị Ngũ hoàng tử mà bọn họ đang nói tới đã đứng dậy, bước ra giữa điện từ lúc nào, hắn nói:

"Ta đương nhiên là có một món quà bất ngờ dành tặng cho Thục phi nương nương đây"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK