• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Minh đế bỗng dưng hướng về phía mình nói, Minh Nguyệt tâm tư đảo đến nghĩ đi nghĩ lại, bên ngoài lại một bộ nghiêm cẩn, chắp tay nói:"Dạ, phụ hoàng có gì phân phó?"

Cô đối với việc lần này kế hoạch của Thục phi thất bại thảm hại như vậy trong lòng chính là thập phần vui sướng cùng đắc ý, hừ, cũng là cô đã quá đề cao đám người luôn sống mãi trong Hậu cung này rồi, bất quá sự việc tiến triển dễ dàng thuận lợi như vậy cũng một phần là nhờ họ. Có lẽ giờ đây Ngũ Hoàng tử trong mắt đám đại thần kia hẳn là một người thông minh tài trí khiêm tốn ngoan ngoãn lễ phép, đủ cả (khiếp -_- pé Nguyệt tự luyến vl:<<).Suy nghĩ luân chuyển, cô lại bỗng dưng nghĩ rằng nếu một ngày đám đại thần kia mà biết được nguyên lai cô chính là hung thủ giết hại hơn ba mươi người trong đêm trăng đó, không biết là sẽ có phản ứng như thế nào a.

Minh đế ngữ khí vẫn nhàn nhạt, chỉ là đã không còn quá gay gắt áp bách như khi nói chuyện với Thục phi nữa.

"Còn nữa, vì Tam nhi bị cấm túc không thể lên triều quản lí sự vụ công việc. Mà Ngũ nhi cũng đã lớn, con là có hay không muốn lên triều?"

Lời này vừa nói, hầu hết đám đại thần liền phản ứng còn mãnh liệt hơn cả Minh Nguyệt, họ nhao nhao tiếp lời ủng hộ, thần sắc giống như vớ phải vàng, cực kì hưng phấn.

"Bệ hạ, thần thấy việc này vô cùng hợp tình hợp lí"

"Ngũ Hoàng tử cũng không còn nhỏ nữa, nên tham dự triều chính, làm quen với công việc trên triều, cũng là để cho bệ hạ bớt một phần tâm tư, cho chúng thần đây bớt một phần lo lắng"

"Thần cũng tán thành"

Rất nhanh đám đại thần liền hô ứng ta một câu ngươi một câu, liên tiếp tán thành việc này. Minh Nguyệt cũng cư nhiên biết việc này hẳn chắc chắn sẽ có lợi cho bọn họ, nếu không cũng sẽ không vui mừng đến như vậy đi. Chỉ là nói gì thì nói, quyền quyết định là có hay không là của cô a.

Minh Nguyệt tiến lên phía trước một bước, tay chắp lại, cúi đầu, nói:"Phụ hoàng một lòng vì dân vì nước, người làm Hoàng nhi như con đây cũng nên chia sẻ mối lo toan vất vả này. Lúc trước là vì không có cơ hội, bây giờ nếu phụ hoàng đã lên tiếng, Ngũ Hoàng nhi con chắc chắn không khước từ!". Cô nhanh chóng chém ra lia lịa lời, nghe còn tưởng chừng như thể một kẻ vừa đi giết ba mươi mấy mạng người như cô đây là một người con vừa trung với nước, lại vừa hiếu với cha, thập phần thánh thiện.

Minh đế nghe xong lời đáp ứng của con trai mình, tâm tư lại không khỏi luân chuyển, trầm mặc một hồi lâu, sau đó lên tiếng đáp:"Tốt, phải như vậy mới xứng làm Hoàng nhi của trẫm"

Sau đó, ông liền phất tay áo quay người rời đi, liền dư quang trên khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn Thục phi cùng Cảnh Thục vẫn còn sững sờ một cái. Lạnh lùng đến vô tình.

Đám đại thần cuối cùng cũng hết chuyện để hóng, xem xét bệ hạ vừa mới rời đi, họ cũng không nhanh không chậm mà ra khỏi tiểu điện, trên đường còn vừa đi vừa bàn luận sôi nổi, mà trung tâm cuộc trò chuyện hẳn nhiên chính là Minh Nguyệt đi.

Rất nhanh trong tiểu điện lại khôi phục vẻ vắng lặng hiu quạnh ban đầu, bây giờ trong điện, cũng chỉ còn sót lại ba thân ảnh, mà hai trong số đó là đang ngồi đến sững sờ.

Thục phi sau khi một hồi bay trên mây, nước mắt quanh khuôn mặt vẫn chưa có khô, ướt át thẫm đẫm gương mặt đã không còn trẻ trung gì của bà, tóc tai cũng phần nào vì lê lết trên sàn mà trở nên có chút rũ rượi. Khôi phục tinh thần, bà đột nhiên đứng lên, chỉ tay về phía Minh Nguyệt đang thong dong đứng bên cạnh, đáy mắt xẹt qua một tia thống khổ cùng tức giận, khá là ấm ức mà nói:

"Minh Nguyệt, cái tên bạch nhãn lang! Chính là ngươi đã hãm hại mẹ con ta! Là ngươi tính kế lừa dối người!". Bà vừa hét lên vừa thở hồng hộc, gương mặt mới vừa nãy bình tĩnh được phần nào bây giờ lại vì tức giận mà đỏ au. Thời điểm gọi tên Minh Nguyệt, chính là bà còn cố nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem tên bạch nhãn lang này cấu xé thành trăm mảnh.

Đối với lời nói chua ngoa cay độc của Thục phi, Minh Nguyệt lại không gợi lên lấy một tia tức giận nào cả, cô bây giờ chính là vui còn không kịp. Thật không ngờ hành động lấy gậy ông đập lưng ông này của cô mà một mũi tên trúng hai đích. Thứ nhất là vừa trả thù được Thục phi, cho Cảnh Thục một bài học. Thứ hai là vì lúc trước cô còn đang băn khoăn về việc mình đã đến tuổi mà vẫn chưa được lên triều, bây giờ liền không cần phải suy nghĩ nữa, Minh đế đã cho cô một ưu đãi lớn rồi.

Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp trả lại lời Thục phi, trên mặt tất thảy đều là ý cười:"Thục phi nương nương, người như vậy là ý gì? Ta chính là vô cùng chính trực, làm gì có chuyện hãm hại kẻ khác sau lưng. Chỉ có những kẻ hèn hạ mới làm ra những chuyện như đâm lén sau lưng người ta, dùng những thủ đoạn bẩn thỉu a". Lời của cô nói ra tuy nhẹ tựa mây gió, nhưng từng câu từng chữ lại khiến cho Thục phi như bị đao đâm mà tức đến hộc máu.

Thục phi run run tay, trên mặt từ lâu đã không còn vẻ bình tĩnh diễm lệ như trước nữa, chính là bị Minh Nguyệt hại đến một bộ dáng chật vật thảm hại. May mắn là Minh đế cùng đám đại thần nhiều lời kia đều đã đi hết, bà mới có cơ hội mắng chửi Minh Nguyệt tên tiểu nhân bỉ ổi này. Chỉ là cơ hồ giống như bao nhiêu ngôn từ bà phát ra cũng chỉ như nước đổ lá khoai trước Minh Nguyệt, ngược lại còn giống như bà đang còn tự mình chọc tức mình.

Sau khi đáp trả lại Thục phi xong, Minh Nguyệt dư quang trên khóe mắt lại liếc nhìn về phía Cảnh Thục bên kia, ánh mắt nhanh chóng lạnh đi bảy phần, bất quá trên khóe môi vẫn giương lên một nụ cười giễu cợt cùng khinh bỉ. Cô tiến lại gần Cảnh Thục, tay chắp ở sau lưng, cong người để cho khuôn mặt ngang bằng với người trước mặt, khẽ nhẹ nhàng đến bên tai Cảnh Thục mà nói nhỏ, chỉ duy có y cùng cô nghe thấy rõ được.

"Tam Hoàng huynh, một tháng này, huynh cứ là để ta tiếp quản hết cho". Sau khi nói xong liền bỏ ra một nụ cười lạnh, mắt phượng lóe lên, phảng phất giống như một con quỷ đáng sợ vừa tìm được miếng mồi ngon.

Cảnh Thục thấy Minh Nguyệt tới gần bên tai mình như vậy, tâm tư khiếp sợ càng nhanh chóng bùng phát, đến ngay cả cử động cũng không nổi. Hắn chỉ cảm thấy thời điểm Ngũ Hoàng đệ của hắn ghé sát nói những lời như vậy, đầu óc liền như bị lấy mất, giống như vừa mới có một tử thần đi ngang qua rồi tuyên bố cho hắn rằng hắn sắp chết. Cả người nhanh chóng đông cứng đến hít thở cũng không dám.

Minh Nguyệt liếc nhìn phản ứng mãnh liệt như vậy của Cảnh Thục, liền phát ra một đạo tiếng cười, sau đó liền xoay người bỏ đi. Để mặc hai mẹ con trong kia vẫn là kịch liệt khiếp sợ cùng kinh hãi.

Vừa bước ra khỏi tiểu điện, cô rất nhanh đón một cơn gió lạnh đi tới, cả người giống như được thành tỉnh. Nhưng chưa hưởng thụ được bao lâu, Minh Nguyệt đột nhiên trợn mắt, tay nắm chặt lấy ngực, người giống như muốn khuỵu xuống, một giây sau liền giống như bị ai đó lấy búa đấm mạnh vào ngực, cô liền hộc ra một ít máu. Mùi máu tanh nồng cũng dễ dàng cảm nhận được lan tràn tới mũi, đầu óc cũng là thập phần choáng váng, từng trận đau đớn cũng liên tiếp như sóng cuộn mà ập đến.

Cố gắng lấy lại một tia lí trí, Minh Nguyệt bây giờ mới nhớ tới...

Ha, cô chính là đã quên mất việc mình bị trúng độc ở trong rượu a...

Nguyên lai thời điểm vừa nãy cô chưa có phát độc là do đã vận công kiềm lại độc dược lan tỏa. Sau đó xảy ra nhiều sự việc khiến cho cô căn bản quên mất mình còn trúng độc chưa có giải. Bây giờ dường như công lực cạn kiệt, độc cũng rất nhanh chóng lan ra.

Tay vẫn siết chặt lấy ngực, Minh Nguyệt không ngờ độc này lại khiến cô đau đến lợi hại như vậy... Nguyên lai Minh Nguyệt lúc trúng độc ban đầu của Thục phi cũng không hẳn là mạnh, nhưng là tại cô vận công áp độc trong một thời gian dài, khiến cho hiện tại phát độc cũng mạnh gấp đôi bình thường.

Minh Nguyệt thật vất vả mới nhấc chân lên đi được mấy bước, cả người mệt mỏi cơ hồ như muốn ngã xuống. Tầm mắt cô cũng thực mơ hồ, trong đầu nhớ mang máng là có một cái cây cổ thụ mọc ở trong sân trước của tiểu điện, thế là nhanh chóng lách mình về hướng đó. Mồ hôi cũng tuôn ra không ngớt.

Cây cổ thụ kia cách cô không xa, nhưng trong trạng thái này thì mỗi bước chân đối với cô giống như được đeo thêm một quả tạ nặng chình trịch.

Thời điểm tới gần, Minh Nguyệt mới phát hiện ra được là có người đang đứng trước gốc cây.

Cô nheo đôi mắt phượng, cố nhìn cho rõ là ai. Nhưng chỉ thấy người nọ có dáng người cao cao, đang tựa lưng về phía thân cây. Hình như còn đang nhìn cô, phảng phất còn cảm nhận được ý cười trên gương mặt người nọ.

Nghĩ đến đây, Minh Nguyệt là đã không còn tí sức lực nào, cả người mềm nhũn, chính cô cũng không phát hiện nguyên lai độc dược này lại mạnh tới như vậy. Thân thể nhanh chống ngả về phía trước, aizz, ngã như vậy chắc chắn sẽ rất đau a, cô cố gắng nghĩ ngợi, khiến cho thần trí không được rơi vào hôn mê.

Minh Nguyệt còn tưởng là ngã xuống nền đất như vật thể nào cũng sẽ là một bộ dáng sấp mặt, đương nhiên sẽ kèm theo cả đâu đớn không tránh khỏi. Thế nhưng không như những gì Minh Nguyệt đã nghĩ trước đó, nền đất này thế mà lại không có cứng làm cô đau, ngược lại còn có cảm giác mềm mềm cùng rắn chắc nha, hơn thế nữa cái nền đất này còn thực ấm áp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK