Minh Nguyệt mệt mỏi vươn vai từ trên giường ngồi dậy. Đêm qua cô thực ngủ rất ngon, liền một mạch tới bây giờ mới tỉnh dậy.
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Anh thấy chủ tử của mình cuối cùng cũng chịu rời giường, bèn nhanh chóng đem nước rửa mặt cùng khăn tới. Sau một hồi trang điểm cột tóc, lúc này trông Minh Nguyệt mới thực chỉnh chỉnh chu chu. Nguyên lai chỉ có mỗi buổi tối cô mới được thả lỏng cơ thể, không cần phải đeo cái băng quấn chặt ngực kia nữa, quần áo cũng không cần phải mặc mấy lớp lằng nhằng, chỉ việc khoác một cái áo mỏng rồi lăn vào giường là ngủ ngon lành.
Minh Nguyệt sau khi xong xuôi đâu đấy, mới tiến tới chiếc ghế nằm ở cạnh cửa sổ, trong lúc chờ đợi Tiểu Ngọc, Tiểu Anh bưng bữa sáng đến, mới ngồi thẫn thờ một hồi lâu. Cô là đang nghĩ lại một số việc tối hôm qua, tâm tình thực rất cao hứng. Bất quá còn chưa kịp suy xét cho cẩn thận, đại não bỗng dưng lại chiếu lên cái cảnh cô dựa vào ngực nam nhân kia, trên mặt Minh Nguyệt không khỏi có phần phiếm hồng. Nhưng là rất nhanh liền biến mất. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu như không có hắn đưa cho cô thuốc giải, thì có lẽ cô còn không lết nổi về đến điện của mình rồi. Hơn nữa độc tính của thuốc kia mạnh như vậy, hại cô đến thiếu chút nữa ngất xỉu, bây giờ chính là hận mình không thể cho hai mẹ con Thục phi kia thảm hại càng thảm hại, hôm qua vẫn là quá nhẹ tay.
Thế giới mà Minh Nguyệt đang sống không thuộc về bất cứ giai đoạn lịch sử nào ở trong thế giới thực trước kia, dường như là bị xuyên đến một thời không nào đó. Bất quá phong tục nơi đây cùng cách ăn mặc của đám người cổ xưa này có vài phần giống với Trung Quốc phong kiến thời xưa. Ngay đến cả ngôn ngữ cũng không mấy khác biệt là bao, những chữ cái chỉ là thay đổi một vài nét đơn giản, cách đọc cùng định nghĩa thì vẫn như vậy.
Thượng triều ở đây cũng có phần khác trước. Nếu như ở thế giới thực là ngày nào cũng phải lên triều thì ở đây nếu tính thì một tuần chỉ lên triều độ ba bốn buổi vào ban sáng. Tỉ như cách một ngày mới lên triều một lần, hôm nay không có buổi lên triều nào nên Minh Nguyệt mới được ngồi ở đây thảnh thơi nhàn nhã. Ở trên triều thì những việc thực sự cấp bách quan trọng thì mới được trực tiếp bẩm tấu, còn lại thì được viết vào tấu chương gửi đến Thượng Thư Phòng của Minh Đế để phê duyệt. Quan lại được chia theo từng cấp bậc, công sức đóng góp cho triều đình càng cao thì cấp bậc cùng lương bổng cũng càng nhiều.
Minh Nguyệt còn đang mải mê suy nghĩ, Tiểu Ngọc lại mang một mâm đồ ăn tới, nhẹ giọng nói:"Điện hạ, người nên ăn sáng lót dạ rồi"
Tiểu Anh cũng lẽo đẽo theo sau, tâm tình khá là vui vẻ mà nói:"Đúng nha, điện hạ nhanh ăn đi kẻo nguội", dường như nghĩ đến cái gì, Tiểu Anh một tay chống cằm,"Mà điện hạ hôm qua đi dự tiệc được ai tặng quà sao?"
"Quà gì?", Minh Nguyệt mờ mịt khó hiểu hỏi. Cô thì còn có ai tặng quà chứ?
Ngược lại Tiểu Ngọc nghe vậy mới vỗ tay một cái, hô:"Là quà của Trạch Thiên Tướng quân!", lại bổ sung,"Điện hạ người nhớ không? Đêm hôm qua trước khi người rời khỏi bữa tiệc Trạch Thiên Tướng quân có tặng cho người một món quà. Hình như là quà gặp mặt, là cái hộp gỗ dài thì phải..."
Nói đến đây thì dù Minh Nguyệt trí nhớ có kém đến đâu cũng vẫn sẽ nhớ ra. Nguyên lai cô chính là quên béng mất vụ tặng quà này. Nhớ lại hình như tối qua lúc cô cùng vị tướng quân kia nói chuyện hắn cũng có đề cập đến. Bất quá lúc đấy cô không còn tâm trí gì mà nghĩ nữa, lúc về thì liền quẳng hết ra sau đầu.
Minh Nguyệt một bên nhàn nhã cầm đũa gắp một miếng đồ ăn trên mâm, một bên hướng Tiểu Ngọc nói:"Em lấy ra đây cho ta"
Tiểu Ngọc hành lễ một cái rồi lui xuống. Tiểu Anh bên cạnh lại tò mò mà hỏi:"Điện hạ, người có quen biết vị tướng quân đó sao? Ta nghe nói sau đêm hôm qua Trạch Thiên Tướng quân lộ mặt, liền sáng nay tất cả nữ tử trong thành đều điên hết rồi"
Minh Nguyệt nghi hoặc khó hiểu hỏi:"Sao lại điên?"
Tiểu Anh tận tình giải thích:"Là điện vì tình nha. Dù sao Đại Tướng quân cũng trẻ đẹp như vậy, hơn nữa văn võ song toàn. Chính là vị phu quân lí tưởng trong lòng tất cả nữ nhân trên thế gian này!", nói đến đây Tiểu Anh lại có chút than thở,"Ai, đáng tiếc, đáng nhẽ hôm qua em nên đi cùng với điện hạ a..."
"...". Minh Nguyệt im lặng nghe Tiểu Anh nói có chút khoa trương. Theo cô thì Trạch Thiên cũng là thuộc vào dạng "Nam thần", nhưng là không đến nỗi thái quá như vậy đi. Hơn nữa cô cũng là đã chứng kiến vị "phu quân lí tưởng" đó giết người không chớp mắt, vì vậy tâm lí càng không thể nào nói là yêu thích được. Nghe Tiểu Anh thao thao bất tuyệt tâng bốc người nọ lên tận trời mà không khỏi có chút bất đắc dĩ. Hiện tại Minh Nguyệt mà nói cái tên Trạch Thiên người người ca ngợi đó đã cùng cô giết thủ hạ của Thục phi lúc trước thì không biết cảm xúc của Tiểu Anh cùng toàn thể nữ tử trong Yên Thành sẽ như thế nào nữa. Bất quá cô cũng không có tàn ác tới mức làm tan nát trái tim của các thiếu nữ a.
Tiểu Ngọc bước vào phòng, trên tay mang một cái hộp gỗ không tính là nhỏ. Đặt lên trên bàn, nói:"Điện hạ, đây ạ"
Minh Nguyệt gật đầu một cái rồi tiến tới cầm lấy cái hộp ngắm nghía một chút.
Phải nói chiếc hộp được làm bằng gỗ quý, bên ngoài được khảm khắc hoa văn tinh tế. Liền vừa nhìn có thể ngửi thấy mùi sang trọng tỏa ra. Ngược lại cũng khiến cho Minh Nguyệt càng có cảm giác tò mò không biết bên trong là thứ quý báu gì đây?
Cô cẩn thận chậm rãi mở ra chiếc hộp gỗ.
Hộp vừa mở, đập vào mắt Minh Nguyệt chính là...một cây bút?
Minh Nguyệt không xác định cầm món đồ vật lên. Tiểu Anh cùng Tiểu Ngọc nãy giờ vẫn chăm chú nhìn từng động tác của cô, cũng không khỏi có phần kinh ngạc. Nguyên lai chỉ là một cây bút?!
Bất quá không thể không nói cây bút này trông cũng rất đẹp. Thân bút được làm bằng gỗ, hoa văn có mấy phần giống với chiếc hộp. Đuôi bút được gắn một viên ngọc màu đỏ nhỏ, sáng lấp lánh trông rất đẹp. Đầu bút là một túm lông mềm mại màu trắng, nhìn qua còn rất tươi sáng. Bút được đặt trên một tấm nệm nhỏ nhỏ mềm mềm màu đỏ nhung, khiến cho cây bút trở nên nổi bật dưới nền màu đỏ. Chỉ là ai cũng có thể nhận thấy được, so với giá trị của cây bút lông này thì chiếc hộp kia còn quý hơn gấp đôi. Việc đặt cây bút như vậy khiến người ta không khỏi có chút cảm thấy kì lạ.
Tiểu Anh sau một hồi dán mắt vào cây bút, mới nói:"Nga? Cây bút này mà đem ra bán cũng không đắt là bao. Ngược lại chiếc hộp kia còn có thể kiếm chút đỉnh nha"
Tiểu Ngọc nghe thấy thế liền mắng:"Đây là đồ vật Tướng quân ban tặng. Sao có thể nói bán là bán!"
Tiểu Anh bị nạt như vậy thì như một quả bóng xì hơi, mới nãy còn hăng hái giờ chỉ lí nhí nói:"Ta chỉ so sánh thôi mà...". Thanh âm càng về sau càng thấp, như là bị ủy khuất lắm.
Minh Nguyệt phì cười, sau đó lại chuyển lực chú ý vào chiếc bút. Mày hơi nhăn lại, đúng là có chút không hiểu nổi. Minh Nguyệt năm ngón tay vô thức mà cầm bút xoay trên tay đến vòng vòng, tưởng chừng như chỉ cần cô lỡ tay một cái thì chiếc bút kia liền tan tành. Dù sao cũng là đồ quan trọng, Tiểu Ngọc cùng Tiểu Anh thấy chủ tử của mình không biết quý trọng đồ vật đắt tiền như vậy bất đắc dĩ có chút đồng tình với cây bút đáng thương kia, nhưng lại không thể làm gì hơn là im lặng.
Xoay bút một hồi, Minh Nguyệt cũng ngẫm lại đôi chút về món quà. Vốn dĩ cô đang nhắm mắt suy nghĩ, xúc cảm trên tay lại bỗng dưng khiến cho Minh Nguyệt chú ý.
Cây bút này...nhẹ hơn...
Lúc trước Minh Nguyệt cũng là đã từng sử dụng mấy cây bút lông ở trong phòng này, hơn nữa trước khi xuyên không cô cũng là có tài giám định đồ vật, đối với sự sai biệt nhỏ về kích cỡ hay khối lượng đều rất nhạy cảm. Món quà mà Trạch Thiên tặng chắc chắn không đơn giản như vậy.
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, cuối cùng cô hướng Tiểu Ngọc, nói:"Em đi lấy cho ta con dao nhỏ"
Tiểu Ngọc không hiểu chuyện gì nhưng là cũng đi lấy dao. Chờ đến khi Tiểu Ngọc bước ra khỏi phòng, Tiểu Anh mới tới gần, nghi hoặc hỏi:"Điện hạ, người dùng dao làm gì a?"
Đối với câu hỏi của Tiểu Anh, Minh Nguyệt chỉ mỉm cười, nói:"Nếu như ta đoán không sai, em cứ đợi một lúc hẵng hay"
Tiểu Ngọc đi lấy dao rất nhanh liền trở về, trên tay cầm một con dao nhỏ, nhìn qua còn rất sắc. Cô cẩn thận đưa cho chủ tử, sau đó ánh mắt chuyên chú nhìn Minh Nguyệt.
Đặt chiếc bút lông xuống bàn, sau khi đã lấy một tay giữ chắc, Minh Nguyệt dùng tay còn lại của mình cầm dao chém một nhát xuống.
Phập!
"A! Điện hạ người làm cái gì vậy!!". Tiểu Anh là người đầu tiên hét lên.
Giờ khắc này ở trên mặt bàn đã không còn là một cây bút nguyên vẹn như ban đầu nữa, chính là đã bị Minh Nguyệt cắt làm đôi, đầu đuôi tách biệt.
Cả Tiểu Anh cùng Tiểu Ngọc đều bị hành động vừa nãy của Minh Nguyệt dọa cho trái tim bé bỏng sắp nhảy luôn ra ngoài. Đến bây giờ trên khuôn mặt hai người vẫn duy trì vẻ khiếp sợ cùng kinh hãi.
Tiểu Ngọc lắp bắp nói:"Điện...điện hạ...bút...bút....cắt đôi...", nói xong liền thiếu chút nữa té xỉu.
Minh Nguyệt mặt vẫn không đổi sắc, bình tĩnh mà cầm lên một nửa đầu bị cắt, sau đó là nhìn vào.
Quả nhiên...
Tiểu Anh sợ hãi hỏi:"Điện hạ, có gì sao?"
Minh Nguyệt nghe vậy nở một nụ cười giảo hoạt, mắt phượng hiện lên một tia cao hứng rõ ràng. Cô chuyển phần bị bắt của cây bút cho Tiểu Anh cùng Tiểu Ngọc nhìn.
Sau một giây, Tiểu Anh kinh ngạc hô:"Bên trong rỗng?!"
Đúng vậy! Vốn dĩ những cây bút lông bình thường thì phần bên trong có thể được làm bằng gỗ, hoặc sang trọng hơn thì cả ngoài lẫn trong sẽ được làm từ bảo thạch, hay được làm bằng ngọc,...Bất quá cây bút này phần bên trong cư nhiên lại rỗng không có gì, chỉ có mỗi vỏ bên ngoài là được làm bằng gỗ.
Sở dĩ Minh Nguyệt phát hiện ra là vì cô thấy trọng lượng của cây bút này nhẹ hơn so với những cây bút lông bình thường khác. Cho dù có được làm bằng gỗ nhẹ cũng sẽ không thể che đi được cảm giác bị rỗng bên trong.
Tiểu Ngọc cuối cùng đã hiểu vì sao Minh Nguyệt lại cắt cây bút làm đôi, nhưng lại nghi hoặc hỏi một vấn đề khác:"Bất quá tại sao chỉ có mỗi vỏ ngoài? Trạch Thiên Tướng quân chắc cũng sẽ không keo kiệt đến nỗi một bây bút cũng là đồ giả đi?"
Minh Nguyệt tiếp lời:"Trọng điểm là ở đó", sau đó cô lại lấy phần còn lại bút, dốc tay đổ xuống.
Nửa phần thân rỗng của bút được dốc xuống, một giấy sau liền rơi ra một tờ giấy trắng nhỏ được cuộn lại. Minh Nguyệt cầm lấy tờ giấy, mở ra, đọc lên cho hai người còn lại nghe:
"Đêm nay gặp tại Vọng Nguyệt Đình"
Cả Tiểu Ngọc cùng Tiểu Anh cùng đồng thời hô lên:"Vọng Nguyệt Đình?!"