• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May là khi trở về trời vẫn còn chưa sáng, trên đường không có nhiều người đi lại. Bạch Xá sau khi đưa Thạch Mai đến cửa cũng trở về Bạch trạch.

Thạch Mai và Toản Nguyệt đưa Hồng Diệp vào phòng an ủi. Hai người họ mắng chửi tên đàn ông xấu xa kia thậm tệ, Hồng Diệp cũng không kìm được khóc lóc một hồi. Cuối cùng, Thạch Mai cùng Hồng Diệp bôn ba cả đêm mệt nhọc, Toản Nguyệt ở nhà cả đêm khấn bồ tát cũng mệt muốn chết, cả ba người cùng dựa vào nhau mà ngủ.

Đến khi tỉnh lại đã là giữa trưa. Thạch Mai cảm giác có cục lông xù cọ cọ mặt mình, đưa tay túm lấy thì nghe có tiếng “meo meo” như nũng nịu. Mở mắt ra, nàng thấy Tiểu Phúc Tử đang nằm bên cạnh, trước mặt chính là cái mông mập mạp của nó, cái đuôi ngoe nguẩy phất qua phất lại trên mặt mình. Thạch Mai trừng mắt nhìn, ngó ra phía trước thì thấy Hồng Diệp cũng đã tỉnh, một tay chống cằm, một tay cầm dây lưng đùa Tiểu Phúc Tử.

Tiểu Phúc Tử co thắt lưng, nhoáng một cái móng vuốt mập mạp vồ lấy dây lưng. Thạch Mai giương mắt nhìn Hồng Diệp, Hồng Diệp cũng nhìn nàng. Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Đang cười vui thì nghe bên cạnh có tiếng ngáp, quay sang nhìn, thấy Toản Nguyệt cũng đã tỉnh, đang nhìn hai nàng. Ba người nhìn nhau chốc lát rồi lại cùng cười.

Lúc này, có tiếng Hương nhi từ gian phòng cách vách truyền đến: “Còn cười gì nữa? Không đói bụng sao?”

“Đói!” – Hồng Diệp lớn tiếng đáp – “Ta muốn ăn thịt!”

“Ta cũng muốn ăn.” – Toản Nguyệt gật đầu – “Còn muốn uống rượu nữa.”

Thạch Mai ngồi dậy, nói: “Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi?”

“Được! Đến Phúc Tấn Cư đi?” – Hương nhi cười tủm tỉm nói – “Nơi đó có món vịt nhồi ăn rất ngon.”

“Thật sao?” – Hồng Diệp hứng khởi – “Ta muốn ăn.”

“Còn có rượu hoa quế nữa.” – Hương nhi mặc xiêm y vào, nói – “Chúng ta ngồi xe đi, chọn một nhã gian rồi từ từ thưởng thức.”

“Được!” Thạch Mai nghe thôi đã cảm thấy đói, mong chờ được ăn một bữa no nê.

Lúc này cả ba người đã không còn tâm sự gì nữa, muốn cùng nhau dạo chơi một hồi cho vui.

Trung bá nghe nói ba người muốn ra ngoài thì gật đầu: “Vừa lúc, hôm nay là đến ngày hoàn công, ầm ĩ mà thô nhân cũng nhiều, đi chơi đi thôi. Qua vài ngày nữa là cửa hàng có thể khai trương rồi.”

Vừa ra đến cửa thì thấy có người từ trong cung tới. Thái hậu sai người đưa đến một hòm trang sức đủ màu, tất cả mọi người cùng chọn lấy vài món, điểm tô cho thật đẹp rồi lên xe ngựa ra từ cửa sau. Tiểu Tịch Tử đánh xe, phía sau có hai thị vệ mặc thường phục, cùng đi đến Phúc Tấn Cư.

Lúc này đã qua giờ cơm, Phúc Tấn Cư cũng không quá náo nhiệt. Trung bá sớm đã phái người đi thông báo một tiếng, đặt trước nhã gian và chuẩn bị đồ ăn thật tốt.

Chốc lát, xe ngựa đã dừng trước cửa Phúc Tấn Cư. Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử, cùng Toản Nguyệt, Hồng Diệp cùng lên lầu, Hương nhi thì đi xuống phòng bếp xem thức ăn chuẩn bị thế nào.

Đến nhã gian thì thấy một cửa sổ ngay sát đường, có thể nhìn thấy cảnh người người qua lại tấp nập, trên bàn đã có hoa quả và trà trái cây tiểu nhị đưa lên từ trước, mơ hồ còn nghe thấy giọng nam hát hí kịch từ đại đường truyền tới, rất lịch sự, tao nhã.

Ba người vừa ngồi xuống thì Hương nhi cũng trở lại, nói đồ ăn đã chuẩn bị xong cả rồi, lập tức sẽ đưa lên. Nói rồi Hương nhi rót cho mỗi người một tách trà hoa quả.

Thạch Mai chờ mọi người tán gẫu đủ rồi thì bắt đầu trù tính chuyện ngày sau. Cứ miệng ăn núi lở mãi cũng không được, phải lo việc buôn bán hương phấn cho tốt.

Hương phấn trạch chia thành hai khu trong và ngoài rõ rệt, ba người dựa theo sở trường của mình mà phân công công việc.

Thạch Mai ở trong hương phường phụ trách chế tác hương phấn. Hồng Diệp là người sành sỏi, biết thu xếp, vậy nên quản lý cửa hàng bên ngoài. Toản Nguyệt đặc biệt khôn khéo, lại biết tính toán sổ sách, vẽ cũng rất đẹp, có thể thiết kế nhiều mẫu mã giúp cho việc bán hương phấn càng thêm thuận lợi.

“Mai Tử tỷ, trước nay chưa từng có ai buôn bán hương phấn cả.” – Hương nhi có chút lo lắng.

Thạch Mai lấy ra chiếc lư hương khắc bạc vẫn luôn mang theo bên mình, mở ra rồi nói: “Chưa từng có ai bán vậy mới tốt.”

“Khách nhân hẳn là sẽ từ từ tăng lên.” – Toản Nguyệt nói – “Ta nghĩ đã là thứ tốt thì chắc chắn sẽ có người mua, vấn đề là làm sao để càng nhiều người biết đến.”

“Cái này thì dễ rồi.” – Hồng Diệp đáp – “Tìm người truyền tin tức ra ngoài ra được, chuyện này để ta.”

Thạch Mai gật đầu, lấy ra một cái hộp nhỏ, dùng thìa bạc xúc một ít lá và hoa khô từ bên trong ra, lại lấy thêm bột phấn từ cái bình nhỏ khác.

Toản Nguyệt hỏi: “Mai Tử, đây là cái gì thế?”

“Cái này gọi là ‘Dưỡng khí kiện tỳ’ hương.” Thạch Mai lấy que lửa châm lên, đặt vào trong lư hương, nói: “Dùng quế, phục linh, bạch thuật, cam thảo trộn với mộc phấn và quả thông, thêm ít cánh hoa thủy tiên.”

“Ưm!” Hồng Diệp hít sâu một hơi liền cảm nhận được mùi thơm thanh nhã, có vị thanh thanh lành lạnh của cam thảo, cảm thấy thật thư thái. Vốn đang rất đói bụng, nay thế nhưng lại đỡ hơn nhiều.

“Hương này có tác dụng kiện tỳ, dưỡng vị.” – Thạch Mai ngồi xuống, nói – “Trước khi ăn thì đốt một ít, có thể giảm bớt cảm giác đói khát. Như vậy khi ăn cơm sẽ không vồn vã, mà chậm rãi thưởng thức, từ đó nếm ra muôn vàn tư vị. Hơn nữa còn có tác dụng điều tiết, không để thân thể tích tụ hàn khí, ảnh hưởng đến tính tình.”

“Thật là thứ tốt!” – Hồng Diệp gật đầu – “Cái này có lẽ các thương gia sẽ dùng đến. Các cô nương lại càng thích, nhất định sẽ bán được.” Lại hỏi: “Có đắt không?”

“Không đắt.” – Thạch Mai lắc đầu – “Tiền vốn bỏ ra cũng chỉ tốn mấy văn. Mua một lần có thể dùng được khoảng mười ngày nửa tháng.”

“Quá tốt!” – Hồng Diệp vỗ tay – “Phái nữ nhất định đều muốn mua, so với mấy loại huân hương thô lậu thì hữu dụng hơn nhiều. Chúng ta lại làm thêm mấy cái lư hương khắc hoa đi, chỉ cỡ lòng bàn tay thôi. Bảo Toản Nguyệt thiết kế đẹp mắt một chút, như thế các cô nương cầm cũng thuận tay.”

“Ý này rất hay.” – Toản Nguyệt cũng nói – “Không lâu sau, các cô nương trong kinh thành trên tay đều sẽ có một cái.”

“Tốt tốt!” – Hương nhi cười gật đầu – “Vẽ hình hoa, hoặc là khắc phương danh của các cô nương lên đó. Nếu nhỡ chẳng may bị thất lạc, được công tử nào đó nhặt được có khi lại thành một đoạn nhân duyên.”

Một câu của Hương nhi chọc cho ba người đều bật cười.

Chủ ý đã định, ba người tính lát nữa sẽ đi tìm người dựng một gian nhà phía sau Hương phấn trạch, mời hai công tượng về thiêu chế lư hương. Còn phải tìm người có tay nghề điêu khắc gỗ. Tóm lại còn rất nhiều chuyện phải bận rộn lo liệu.

Trong lúc chuyện trò thì đồ ăn cũng được đưa lên. Phúc Tấn cư không hổ là tiệm ăn nổi danh kinh thành, món vịt nhồi là tuyệt nhất, thêm vào tám món lạnh tám món nóng, bốn nha đầu có thể ăn thỏa thuê, thêm mấy chén rượu hoa quế, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Từ ngoài nghe chỉ thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện tinh tế líu ríu không dứt, thỉnh thoảng chen mấy tiếng cười nhẹ khoan khoái.

Đang ăn thì nghe có người gõ cửa.

Hương nhi mở cửa ra thì gặp Tiểu Tịch Tử. Tiểu Tịch Tử thấp giọng nói bên tai nàng hai câu.

Hương nhi gật đầu, đóng cửa lại rồi nói với Thạch Mai: “Mai Tử tỷ, Tiểu Tịch Tử nói xá nhân Phàn Bân ở cách vách mời khách, nghe nói công chúa ở đây nên muốn khoản đãi công chúa một bữa.”

Thạch Mai nhíu mày, hỏi: “Ý hắn là muốn trả tiền bữa cơm này thay ta?”

Hương nhi gật đầu, than thở: “Văn văn vẻ vẻ, đại khái chính là ý này.”

“Xá nhân là chức quan gì vậy?” – Hồng Diệp không hiểu bèn hỏi.

Thạch Mai cũng không rõ lắm.

“Xá nhân chỉ là cách gọi cho dễ nghe thôi.” – Toản Nguyệt nói – “Xá nhân này ở tiền triều gọi là phượng các xá nhân, cũng có người gọi trung thư xá nhân, cho tới nay đã thành một hư chức, chủ yếu phụ trách sự vụ tại địa phương, người có tiền thì thích một danh xưng dễ nghe thôi.”

“Ồ?” – Thạch Mai thấy thật mới mẻ.

“Nhưng vị Phàn Bân này thì ta từng nghe nói qua.” – Toản Nguyệt tiếp lời – “Là một vị quan thuộc phủ Tô Châu, xuất thân phú hộ gia tài bạc triệu, có quan hệ với một vài vương công đại thần trong triều.”

“Vậy hắn mời cơm chúng ta làm gì?” – Hồng Diệp khó hiểu.

“Ý tứ thực rõ ràng.” – Toản Nguyệt cười – “Cơ hội được kết giao với công chúa cũng đâu có nhiều.”

“À!” Hồng Diệp gật đầu, nhìn Thạch Mai.

Thạch Mai nói với Hương nhi: “Ngươi bảo Tiểu Tịch Tử sang nói lại là cảm ơn ý tốt của hắn, ta mời bằng hữu dùng cơm, không tiện để người khác trả thay.”

“Vâng.” Hương nhi chạy ra ngoài, không lau sau đã trở lại: “Mai Tử tỷ, chưởng quầy nói là vị Phàn Bân kia đã trả tiền thay chúng ta rồi, còn gọi thêm cho chúng ta nhiều đồ ăn.”

Thạch Mai nhíu mày. “Vậy à.”

“Vô sự hiến ân cần.” – Hồng Diệp nói – “Phải đề phòng.”

Thạch Mai gật đầu, có điều cân nhắc.

“Ăn bữa cơm cũng không bớt lo.” – Hương nhi nói – “Để ta bảo Tiểu Tịch Tử trả tiền lại cho người nọ, về sau nếu ai lại đến thì đuổi đi.”

“Aizz.” – Thạch Mai khoát tay, cười nói – “Vậy không được.”

Toản Nguyệt cũng tán thành: “Trong kinh thành, tùy tiện cũng thấy được người có địa vị, muốn làm ăn buôn bán được ở đây không hề dễ, không cần phải đắc tội hắn. Phàn Bân dẫu sao cũng là quan viên Tô Châu, về sau chuyện làm ăn chắc chắn hắn có thể hỗ trợ ít nhiều. Gấm Tô Châu cũng là hàng tốt a.”

“Toản Nguyệt.” – Hồng Diệp nhịn không được nói – “Ngươi thật biết tính toán nha!”

“Đúng vậy.” – Thạch Mai cũng gật đầu.

Toản Nguyệt có chút buồn cười, liếc mắt mấy người một cái, nói: “Ta từ nhỏ nếu không nghĩ cách kiếm tiền nuôi sống bản thân thì sớm đã chết đói rồi, còn phải tranh giành phụ thân với đám tiểu thiếp tâm ngoan thủ lạt kia nữa, chút bản lĩnh ấy không luyện ra mới lạ.”

Mọi người vừa tán thưởng lại vừa thương tiếc.

Thạch Mai hỏi: “Vậy ngươi thấy bây giờ nên làm sao?”

Toản Nguyệt nghĩ một lát rồi nói: “Cái này còn tùy xem ngươi nghĩ thế nào. Ta thì cảm thấy chúng ta quen biết thêm nhiều bằng hữu cũng tốt, loại thương gia thế này chắc chắn không phải kẻ ngốc.”

Thạch Mai gật đầu, nói: “Hương nhi, ngươi đi nói với chưởng quầy lấy một vò rượu hoa quế ngon nhất, tự mình đưa qua bên họ, trước mặt bằng hữu của hắn nói là: cảm ơn hắn đã chiêu đãi, mấy ngày nữa Hương phấn trạch khai trương cửa hàng, hoan nghênh hắn cùng bằng hữu đến thăm.”

Hương nhi gật đầu. Thạch Mai dặn thêm: “Nhớ khách khí chút.”

“Mai Tử tỷ yên tâm đi, ta biết mà.”

Hương nhi ra ngoài, không bao lâu sau đã tươi cười đầy mặt trở về.

“Thế nào?” – Thạch Mai hỏi.

“Chả nể mặt hắn quá đi chứ. Mấy bằng hữu của hắn hình như đều là thương nhân, nói là vài ngày nữa nhất định sẽ đến, còn tạ ơn công chúa đã ban thưởng rượu.” – Hương nhi đến bên bàn ngồi xuống, nói – “Cái vị Phàn Bân kia tuổi còn khá trẻ, tính tình nhã nhặn, không có vẻ là người xấu.”

Thạch Mai gật đầu.

Ăn xong cơm rồi, mọi người xuống lầu thì nhìn tới mấy cái xe ngựa. Thạch Mai không để ý lắm, lên xe rồi mọi người cùng đi dạo chợ. Chợ thành Tây là nơi đông đúc nhất hoàng thành, cơ hồ muốn mua cái gì thì ở trong này đều có, bởi vậy nên náo nhiệt phi phàm.

Ba người xuống xe, chậm rãi đi bộ cho tiêu thực. Đi không bao xa thì Hương nhi đột nhiên lôi kéo Thạch Mai, nói: “Mai Tử tỷ, xem đằng trước có ai kìa.”

Thạch Mai hơi sửng sốt, đưa mắt qua nhìn thì thấy nghênh diện đi tới hai người, là Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc.

“A.” Toản Nguyệt cũng thấy, cười lạnh một tiếng rồi làm như không phát hiện, cầm lấy một tập vẽ mẫu của tiểu quán lên nhìn.

Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc đương nhiên cũng thấy. Loan Cảnh Nhi chau mày, muốn đi đường vòng thì Trà Phúc lại liếc qua nhìn nàng như muốn nói – sợ cái gì?

Hai người cùng đi về phía đó.

Thạch Mai còn đang ôm Tiểu Phúc Tử, thấy hai người đang đi về phía này cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cười cười, cùng Toản Nguyệt xem chút hàng hóa.

Đương lúc ấy thì …

“Meo meo” Tiểu Phúc Tử không biết là nhìn thấy gì, giãy giãy hai cái, nhảy từ trong lòng Thạch Mai xuống, lập tức chạy về phía xa xa.

“Tiểu Phúc Tử!” Thạch Mai đuổi theo, nhìn đến Tiểu Phúc Tử chạy tới trước một cửa hàng thì dừng lại, ngồi ngẩng mặt lên nhìn.

Thạch Mai có chút buồn bực, đi qua đó thì tình cờ thấy một người đi từ trong cửa hàng ra, đôi giày trắng như tuyết dừng lại ngay trước Tiểu Phúc Tử.

Tiểu Phúc Tử phe phẩy cái đuôi, kêu “Meo meo ~” với hắn.

Thạch Mai ngước lên nhìn thì giật mình nhận ra đó là Bạch Xá. Thì ra Tiểu Phúc Tử lại thân hắn đến vậy.

Bạch Xá lúc nhìn thấy trước mắt có con mèo cũng đứng lại, nhìn Tiểu Phúc Tử đối diện, tựa hồ đang nhớ lại xem từng gặp con mèo béo này ở đâu rồi.

Trước cửa hàng, một người một mèo cứ thế đứng nhìn nhau. Thạch Mai không nhịn được bật cười. Bạch Xá ngẩng đầu, lúc nhìn đến nàng mới nhớ ra con mèo béo này là Tiểu Phúc Tử nhà Thạch Mai.

Vươn tay ra, nhẹ nhàng túm lấy gáy Tiểu Phúc Tử nhấc nó lên, Bạch Xá giao con mèo lại cho Thạch Mai.

Thạch Mai đón lấy, cười hỏi: “Ngươi tới mua đồ sao?” Nói xong, nàng liếc nhìn cửa hàng đằng sau Bạch Xá. Nhưng một cái liếc mắt này lại khiến mặt Thạch Mai biến sắc. Bởi vì cửa hàng đó không có biển hiệu gì, chỉ trơ có hai khung cửa, bên cạnh đặt một tấm gỗ nhỏ màu đen, trên đó không có chữ, chỉ vẽ một đóa hoa sơn trà màu hồng nhạt.

Toản Nguyệt cùng Hồng Diệp nhìn nhau một cái. Cái này gọi là hoa bản, loài hoa cũng tượng trưng cho phương danh của cô nương. Nói một cách dễ hiểu thì đây cũng gần như nhà chứa, bên trong hẳn là chỗ ở của cô kỹ nữ nào đó.

Bạch Xá thấy Thạch Mai đột nhiên biến sắc, liền hỏi: “Sao …”

Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử xoay người rời đi.

Hương nhi chạy đuổi theo sau, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Xá một cái.

Bạch Xá có chút không hiểu.

Lúc này, chợt nghe Trà Phúc cười một tiếng, cao giọng nói: “Ai cha, ta còn tưởng rằng nhanh thế đã tìm được một con rùa vàng, thì ra cũng chỉ là hạng chơi bời với kỹ nữ mà thôi.”

Lời này nói thực khó nghe. Bạch Xá khẽ nhíu mày, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, sửng sốt một hồi rồi tầm mắt rơi xuống tấm gỗ đen, hơi nhướn mày … Tới khi hiểu được, chợt cảm thấy dở khóc dở cười.

Câu nói mát của Trà Phúc đã chọc giận Hồng Diệp. Nàng tiến lên giơ tay định đánh, Toản Nguyệt chạy vội ngăn lại. “Ấy, Hồng Diệp!”

Hồng Diệp không hiểu tại sao Toản Nguyệt lại muốn cản mình, rồi lại thấy Toản Nguyệt đột nhiên kích động, nói: “Không thể đánh nàng, chuyện gì cũng cứ từ từ …”

Đồng thời, nàng nháy mắt với Hồng Diệp.

Hồng Diệp ngẩn người, lao về phía trước, Toản Nguyệt thuận thế lùi về sau, một bước giẫm trúng chân Trà Phúc, quay người lại, tay nâng lên định kéo …

“Chát” một tiếng, bàn tay vừa nâng lên tát trúng quai hàm Trà Phúc.

Hồng Diệp trợn tròn mắt.

Toản Nguyệt nhanh miệng nói: “Ai nha, Vương phi, thật ngại quá, ta không phải cố ý đâu. Ta chỉ là muốn khuyên can thôi.”

Trà Phúc nghiến răng nghiến lợi, đang định nổi giận lại nghe Toản Nguyệt nói: “Aizz, so với lúc ta ở vương phủ bị đánh thì ngài bị nhẹ hơn nhiều rồi. Vương phi à, ngài về đừng nói với Vương gia nha, ta sợ!”

Trà Phúc mặt đỏ bừng, đành nghẹn một bụng tức. Ai chẳng biết nàng bây giờ không được Vương gia để mắt đến. Lúc trước nàng đổ oan cho Vương Toản Nguyệt, nay người ta có đánh nàng cũng không cách nào phản bác được.

Loan Cảnh Nhi nhìn đến xung quanh đã bắt đầu có người vây xem, sợ lại gây chuyện phiền phức nên lôi kéo Trà Phúc đi vội.

Hồng Diệp quay đầu trừng mắt nhìn hai người kia một cái, nói với Toản Nguyệt: “Ngươi đúng là cao tay.”

Toản Nguyệt nhướn mày: “Ngươi có đánh nàng ta cũng không bận tâm, nhưng nếu ta đánh thì nàng ta lại không dám đánh trả. Ta muốn đánh nàng ta lâu lắm rồi.”

Khi nói chuyện, hai người quay đầu lại thì đã chả thấy bóng Bạch Xá đâu.

Hồng Diệp tức giận, lôi kéo Toản Nguyệt: “Đi, chúng ta đi xem sao lại thế này.” Nói rồi hấp tấp xông vào cửa hàng kia. Nhưng tới khi vào rồi, hai người lập tức ngẩn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK