Thạch Mai nháy mắt đỏ mặt, kia… Vừa rồi mình ôm Tiểu Phúc Tử từ phòng này lẻn qua phòng khác, cọ người ta nói ngủ không được, Bạch Xá nghe thấy không? Muốn chết quá!
Thạch Mai không được tự nhiên đứng đó, mặt đỏ bừng ôm Tiểu Phúc Tử, quên mất luôn nữ quỷ kia rồi.
Hồng Diệp ở trong phòng, vò đầu nghĩ, đang diễn kịch gì thế trời? Tiểu Mai vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo đứng ở giữa sân, đứng đối diện là nữ nhân người không ra người quỷ không ra quỷ? Bạch Xá còn tránh sau ngọn núi giả?! Xem không rõ nha…
“Vậy mà ngươi lại không chết.”
Lúc này, nữ quỷ đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Thạch Mai một lúc lâu, nói, “Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết.”
Thạch Mai lúc này mới hồi phục thần trí, nghĩ mấu chốt, nàng ta trừ bỏ khả năng biết ngọc Phật rơi ở đâu, nói không chừng còn biết Trần Thức Mi, nhất định phải nắm chắc, lợi dụng lời nói của nàng ta!
Thu lại ý nghĩ, Thạch Mai mở miệng nói, “Thời gian trước có chút chuyện ngoài ý muốn.”
“Ta nghe nói, là hoả hoạn sao?” nữ quỷ cao thấp đánh giá Thạch Mai, giống như là nghi hoặc.
Thạch Mai bỗng nhiên ý thức được, có chút không đúng!
Nếu nói, chính là nghe nói nàng chết trong trận hoả hoạn liền cho rằng nàng đã chết, không có khả năng! Bởi vì nàng cùng Tần Hạng Liên có rất nhiều lời đồn đại, so với nàng chết trong trận hoả hoạn kia còn nhiều hơn! Nữ quỷ này tuy rằng ở trong rừng sâu núi hẻo, nhưng không có khả năng không biết, vì sao chắc chắc cho rằng mình đã chết?!
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể có một lý do, chính là nữ quỷ này biết rõ Trần Thức Mi đã chết! Bằng không chính là nhìn thấy thi thể của Trần Thức Mi, bằng không… Kẻ giết Trần Thức Mi chính là người này?
Thạch Mai nghĩ đến đây, lại cảm thấy điểm thứ hai không có khả năng, bởi vì nếu sau khi giết người phát hiện đối phương còn sống, hẳn là chuyện rất dọa người rồi, dù sao làm việc đuối lý, phản ứng đầu tiên sẽ nghĩ là ma quỷ oan khuất đến tìm mình báo thù, hẳn phải lo lắng sợ hãi mới đúng… Sẽ không có vẻ mặt hoài nghi như vậy!
Thạch Mai tâm tư động —— trước khi phòng hương cháy, Trần Thức Mi có thể đã bị hại chết, bằng không với kết cấu đơn giản của phòng hương, không lý do gì lại không chạy đi! Nữ quỷ kia có thể từng đi tới phòng hương, phát hiện Trần Thức Mi đã chết, sau đó mới rời đi.
Với suy luận này, Thạch Mai phát hiện có thể có thể nắm chắc năm sáu phần.
Nữ quỷ thấy Thạch Mai thoáng thất thần, liền hỏi, “Thật sự ngươi không chết? Hay là người giả trang? Tại sao ta lại cảm thấy ngươi không giống trước kia? Ta còn tưởng rằng Vương gia sợ tin công chúa đã chết truyền ra, mới lấy một người giang hồ ra đóng thế.”
Thạch Mai không bày ra vẻ mặt gì, hỏi lại, “Nếu ta không giả vờ không giống, chẳng lẽ còn chờ chết một lần nữa sao?”
Bạch Xá trốn sau ngọn núi giả nghe được, có chút ngoài ý muốn —— nha đầu này thông minh đấy! Câu trả lời mơ hồ, giống như không phải chuyện của mình, lại có chút giống như chuyện của mình, cứ như thế mà nói ra.
Quả nhiên, trên mặt nữ quỷ hiện ra một tia hiểu rõ, gật gật đầu, nói, “Đúng vậy, nhưng ngày đó quả thật ta đã nghĩ ngươi chết rồi, không còn hơi thở.”
Thạch Mai thấy thần sắc nàng kia, xác định là mình đoán đúng rồi, sau đó, suy nghĩ lại tiến thêm một bước —— Trần Thức Mi hẳn không có dạng “bằng hữu” như thế này đi? Lúc người này phát hiện Trần Thức Mi không chết, nàng ta không mừng rỡ như điên, cũng không phải ưu sầu phiền chán, chỉ giống như có chút ngoài ý muốn mà thôi, nói cách khác, mối quan hệ của hai người hẳn chỉ dừng lại ở sự hời hợt. Có thể khiến Trần Thức Mi quan tâm, trừ bỏ Tần Hạng Liên, thứ còn lại chính là hương phấn.
Lúc ở ngôi miếu đổ nát, Tần Hạng Liên hiển nhiên không biết nữ quỷ này! Nếu như liên quan đến hương phấn… nữ quỷ kia cũng không giống như muốn loại hương phấn gì của mình. Có khả năng nàng ta muốn lấy từ Trần Thức Mi một thứ gì đó, hoặc là muốn Trần Thức Mi nghiên cứu thứ gì cho nàng ta, như vậy, Trần Thức Mi chết, tất nhiên cũng có liên quan đến việc đó.
Lúc này, Thạch Mai đột nhiên nhớ lại trước đây, chuyện khiến nàng và mấy chị em trong nhà cãi nhau ầm ĩ.
Đầu óc xoay chuyển, nàng vốn nhanh mồm nhanh miệng, mỗi lần cãi nhau đều chiếm thượng phong, nhưng mấy chị em kia liền khóc lóc mách lại với phụ thân, bảo miệng nàng nói lung tung, cuối cùng mỗi lần phụ thân đều phạt nàng, vô luận nàng có lý hay không cũng không thèm để ý. Sau đó một bà vú nuôi đã nói với nàng, “Có đôi khi, nữ nhân không nhất thiết phải giảng đạo lý, bởi vì trên đời này người phân rõ phải trái chỉ bằng một nửa người không phân rõ phải trái. Người chân chính phân rõ phải trái là người không cãi lại người khác, nói cách khác người khắc khẩu với ngươi đều là người không phân rõ phải trái, ngươi phân rõ phải trái với người không phân rõ phải trái, không phải là thua chắc rồi à?”
Khi đó Thạch Mai liền hỏi, “Vậy phải làm thế nào?”
Bà vú vừa nhéo cằm nàng vừa nói, “Ngươi nha, là mỹ nhân bại hoại, nữ nhân xinh đẹp muốn học phải không biết phân rõ phải trái một chút, điềm đạm đáng yêu một chút, đó là pháp bảo ông trời ban cho.”
Sau đó, mỗi lần Thạch Mai với các tỷ muội cãi nhau, cũng không đi mách cha, cũng không phân rõ phải trái, chính là đùa giỡn mà thôi, “Các ngươi khi dễ ta không phải là vì ta không có nương sao, phụ thân lại không thương ta, dù sao ta cũng là người thừa ra của Trần gia, ai cũng không cần ta, ta chết đi rồi đi xuống cùng với nương ta, ít nhất còn có người thương ta…”
Lúc ấy, vài tỷ muội liền ngoan ngoãn im miệng không cãi nhau với nàng, ngay cả lão viện ngoại bình thường chẳng thương nàng, cũng tự giác thấy đuối lý.
Nghĩ đến đây, ghen tuông nghẹn nơi cổ đã lâu bỗng dâng trào, trên mặt Thạch Mai hiện lên nét ấm ức, nhìn nữ quỷ, “Ngươi còn tới làm gì? Còn cảm thấy ta không đủ thảm sao?!”
Bạch Xá nhíu mày, Thạch Mai phản ứng rất minh mẫn, nhưng mà vẻ mặt ấm ức kia giống như là giả nha.
Nữ quỷ cũng nhíu mày, lộ ra chút áy náy, nói, “Chậc… Ta cũng không biết bọn họ sẽ hại ngươi, ngươi không có việc gì thì tốt rồi, nếu bọn họ đã cầm thứ kia rồi, chắc sẽ không tới làm hại ngươi nữa.”
‘Thứ đó’!
Thạch Mai bắt được điểm này, trong lòng lại chuyển động, hoá ra nữ quỷ kia đưa ‘thứ đó’ cho Trần Thức Mi!
Lúc này, Thạch Mai đã thu gọn tất cả manh mối từ đầu đến cuối hợp thành một chuỗi lý giải.
Nữ quỷ đưa cho Trần Thức Mi ‘thứ đó’. Trần Thức Mi lại vì ‘thứ đó’ mà bị hại chết, cuối cùng, ‘thứ đó’ bị đoạt đi!
Lúc trước Toản Nguyệt nói, Trần Thức Mi nắm giữ một bí mật, bí mật kia có thể đưa Tần Hạng Liên lên làm hoàng đế.
Hiện tại nếu xét về binh lực hay tài lực, Tần Hạng Liên đều đã vượt xa hoàng thất, muốn để hắn lên làm hoàng đế, phương pháp đơn giản nhất chính là —— tiền tài! Tài lực tương đương với binh lực!
Nữ quỷ kia đến từ núi Đại Vũ, mà mục đích mình và Bạch Xá đến núi Đại Vũ là vì ngọc Phật.
Rất nhiều người muốn ngọc Phật, bởi vì ngọc Phật có liên quan đến một bảo tàng thời cổ.
Bảo tàng cũng giống như tiền, bảo tàng kia nếu mang cho Tần Hạng Liên, nói không chừng thật sự hắn có thể soán vị thành công.
Trần Thức Mi am hiểu nhất là hương phấn, mối liên hệ duy nhất giữa ngọc Phật và hương phấn —— chính là một pho tượng thật và một pho tượng giả, ngọc Phật giả làm từ mô ngọc, mô ngọc lại là hương ngọc! Thật hay giả chỉ có Trần Thức Mi biết!
Bởi vậy có thể thấy, thứ này tám phần chính là ngọc Phật, hơn nữa lại là đồ thật!
Thạch Mai nâng mắt nhìn nữ quỷ, thấy nàng ta còn chưa đi, trong lòng lại nghi hoặc, nếu ngọc Phật đã bị trộm, vậy nàng ta còn tìm mình làm cái gì?
Đúng!
Thạch Mai lập tức hiểu được lý do, Trần Thức Mi từng tiếp xúc với ngọc Phật thật, nói cách khác, nàng đã biết bí mật bên trong của nó!
Thạch Mai cảm thấy bất đắc dĩ, đáng tiếc Trần Thức Mi đã chết, mặc dù biết bí mật nhưng lại không thể nói ra. Chẳng khác nào hoàn toàn không biết. Mặt khác, nhất định phải xử lý cẩn thận việc này, bởi vì nếu nói linh tinh không chính xác, vậy đơn giản là đặt mình vào nơi nguy hiểm. Cho nên chỉ có thể nói là không biết.
Nghĩ xong, Thạch Mai nói, “Không gạt ngươi, chuyện ngươi nói ta làm, ta chưa làm xong.”
Nữ quỷ có chút thất vọng thở dài, nhưng lại giống như hiểu thấu, “Cũng đúng, ngươi nói, nếu ngươi phát hiện manh mối gì, sẽ phái người đến nói cho ta biết.”
Thạch Mai âm thầm lắc đầu, cho dù Trần Thức Mi phát hiện cũng sẽ không nói bí mật cho ngươi, nàng còn muốn lưu lại để Tần Hạng Liên soán vị đấy.
“Nhưng mà, ta cũng có chút manh mối.” Thạch Mai thấy nữ quỷ sắp đi liền gọi nàng ta.
Mắt nữ quỷ sáng lên, hỏi nàng, “Thật sao?”
“Thật.” Thạch Mai gật đầu, “Nói cách khác, chúng ta cũng sẽ không tới ngọn núi kia tìm nữa.”
“Ý của ngươi, nửa mảnh ngọc Phật là thật?!” Nữ quỷ vui sướng nói.
Thạch Mai giật mình —— chỉ có nửa mảnh! May mà vừa rồi không nói hươu nói vượn, bằng không sẽ thì xong rồi. Nhưng mà may mắn thì may mắn, trật tự cũng phải rõ ràng, tiếp tục nói, “Ta muốn nhìn thấy nửa mảnh khác, mới có thể đưa ra kết luận.”
Nữ quỷ lắc đầu, “Nửa mảnh còn lại ở đầu núi Đại Vũ, chúng ta phái vài trăm người đi tìm, nhưng vẫn không có manh mối!”
Thạch Mai nghĩ, nhíu mày, “Chỉ có một nửa thì thật vô dụng, ngươi phải biết rằng bí mật kia, thế nào cũng vàng đủ hai toà.”
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng!” Nữ quỷ tự tin nói, “Thứ đó ở trong tay lão Tứ, chúng ta đã truyền ra tin tức, phỏng chừng hiện tại hai nhà chính bọn họ đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Chờ chúng ta tìm được nửa mảnh ngọc còn lại, chủ thượng cũng sẽ đến, lúc đó thứ kia tự nhiên cũng sẽ là của chúng ta, lần này ngươi giúp ta một lần, nhất định ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Nói xong, một cái xoay người, nàng ta liền bay đi.
Thạch Mai nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Phúc Tử trong lòng ngẩng mặt nhìn nàng, “Meo meo ~ ”
Thạch Mai khẩn trương đến mức tay chân run lẩy bẩy, quay đầu, chỉ thấy Bạch Xá đang tựa vào vách núi giả, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng. Thạch Mai vừa định hỏi hắn làm sao, lại nghe thấy tiếng cửa phòng Hồng Diệp mở ra, kẽo kẹt một tiếng. Hồng đứng ở cửa phòng, vẻ mặt cầm chừng nhìn Thạch Mai, tựa hồ tràn đầy khiếp sợ lẫn bối rối.
Thạch Mai sửng sốt, lập tức hiểu ra, lúc trước những lời mình nói với các nàng về ngọc Phật, đều là sau lại phỏng đoán, nhưng mà đoạn đối thoại vừa rồi với nữ quỷ, giống như mình đã sớm biết ngọc Phật, khẳng định nàng sẽ hoài nghi, rằng mình thu lưu nàng ấy có phải là có mục đích khác hay không, hoặc là cho rằng… mình là một kẻ lừa đảo.
“A!” Thạch Mai vẻ mặt cầu xin chạy nhanh đến trước mặt Hồng Diệp, lắc đầu, “Ta không có lừa ngươi, ta không biết! Chuyện lúc trước ta thật sự đều không nhớ rõ!”
Hồng Diệp ngẩn người, nhìn Thạch Mai.
“Thật sự mà!” Thạch Mai chạy tới thề, “Ta thật sự không lừa ngươi, nếu ta lừa ngươi thì trời tru đất diệt… Ta, ta cả đời không ai thèm lấy!”
Hồng Diệp nhìn Thạch Mai nóng nảy, lại cảm thấy vui vẻ, “Ngươi đừng vội, ta tin ngươi.”
“Thật sao?” Thạch Mai lên tiếng xác nhận.
Hồng Diệp lắc đầu, nói, “Ta không có giá trị lợi dụng, không thân phận cũng không có địa vị, ngươi giữ ta bên cạnh cũng vô dụng thôi.”
“Đừng nói như vậy chứ.” Thạch Mai nhíu mày, “Ngươi và Toản Nguyệt đều rất có năng lực, toà hương phấn đều là các ngươi trông coi mà.”
Hồng Diệp cười, gật đầu, khẽ nói, “Cũng đúng, ngươi sợ ta hoài nghi, thế nhưng ngay cả mấy người ‘thân mật’ ngươi cũng không quan tâm, ta làm tỷ muội với ngươi quả thật rất đáng giá.” Nói xong, nàng ngáp một cái, xoay người đi về ngủ.
Toản Nguyệt ở trong phòng, đã sớm bị động tĩnh bên này làm tỉnh, nàng ấy ở trong phòng nhìn xem từ rất lâu rồi.
Thạch Mai quay đầu cũng nhìn thấy nàng.
Toản Nguyệt lắc đầu, nói, “Tốt xấu gì cũng phải đi đôi giày cho tử tế chứ, không lạnh à?”, Nói xong, dặn Thạch Mai một câu đi ngủ sớm chút, liền đóng cửa sổ.
Thạch Mai sợ bóng sợ gió một hồi, run lên lẩy bẩy, lại cảm thấy gió đêm lạnh buốt, ôm chặt Tiểu Phúc Tử, quay đầu, liếc Bạch Xá một cái.
Bạch Xá thấy nàng hung hăng hung hăng, phỏng chừng là oán mình không nói sớm cho nàng tình hình thực tế, đột nhiên đến như vậy, khiến nàng trở tay không kịp, còn suýt nữa làm sứt mẻ tình cảm chị em.
Bạch Xá sờ cái mũi cao thẳng, cảm thấy, Thạch Mai quả thật là thông minh vượt qua dự kiến của mình, đồng thời, tình cảm chị em dường như quan trọng hơn cái sự ‘thân mật’ này nha.
Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử muốn đi vào phòng ngủ, Bạch Xá lại đi theo phía sau nàng.
“Ngươi cũng muốn vào sao?” Thạch Mai đứng ở cửa, Tiểu Phúc Tử nằm trong lòng Thạch Mai, một lớn một nhỏ đồng thời quay đầu liếc tới, Bạch Xá nén cười —— ánh mắt rất giống nhau!
“Chuyện lúc nãy.” Bạch Xá thấp giọng nói.
“Ngày mai nói đi.” Thạch Mai than thở, “Ngày mai không phải còn đi lên núi à? Muộn rồi ta buồn ngủ.”
Bạch Xá cười, hỏi, “Không phải ngươi ngủ không được sao?”
Thạch Mai đỏ mặt, Bạch Xá cái tên trứng thối này, quả nhiên nghe được rồi.
Bạch Xá đưa tay, nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử lại uốn éo uốn éo thoát ra rồi dựng cái đuôi.
Thạch Mai đỏ mặt đến tận tai, Bạch Xá thu tay, nói với Thạch Mai, “Sáng mai ta tới tìm ngươi.”
“Ừ.” Thạch Mai hàm hồ đáp, gật gật đầu, thật lâu sau mới nói một câu, “Ngươi đi thong thả…”
Bạch Xá nhếch khóe miệng đi ra ngoài, Thạch Mai mở cửa vào phòng, còn chưa kịp đi vào, chợt nghe giọng nói tựa tiếu phi tiếu của Bạch Xá từ cửa viện truyền đến, “Ngủ sớm đi… Bảo bối.”
Thạch Mai giật mình, đóng cửa lại.
Vừa đúng lúc va vào Hương Nhi đang cầm áo choàng to muốn đi ra ngoài.
“Ai u!” Hương Nhi nhanh tay đỡ Thạch Mai, Tiểu Phúc Tử meo meo mấy tiếng nhảy xuống, phốc cái vọt lên giường nằm.
“Mai Tử tỷ, hai người buổi tối muốn gặp gỡ, sao không nói trước với ta một tiếng, ta tới chỗ Toản Nguyệt ngủ, các ngươi cũng đừng đứng trong đại viện nói mát nha, gió đêm lạnh lắm đấy.”
Thạch Mai ngượng muốn chết, càng nghĩ càng cảm thấy Bạch Xá rất xấu rồi, hầm hừ chạy về giường, chui vào ổ chăn.
Hương Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, đóng cửa lại, một lần nữa thổi tắt nến.
Lúc Hương Nhi sắp tiến vào mộng đẹp, đột nhiên nghe thấy Thạch Mai tức giận mắng một câu —— vô liêm sỉ!
Cũng không biết là đang nằm mơ nói mớ, hay là khó thở ngủ không được.
Hương Nhi lật người, bình tĩnh đi ngủ, trong lòng nghĩ —— aiz, vô luận là người thông minh như thế nào, một khi nói đến chuyện yêu đương, liền biến thành si ngốc hết rồi.