• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Son đưa mọi người tới nhà cũ của huynh trưởng, nhà rất được, Diệp Son vừa gõ cửa liền có một đám trẻ con vọt ra, “Diệp Son tỷ tỷ!”

Diệp Son bị mấy đứa trẻ kéo vào nhã, lại có vài nữ quyến chạy tới nghênh đón thân thiết.

Tần Điệp nhíu mày nhìn Diệp Son dỗ dành bọn trẻ, thầm nghĩ không ngờ nha đầu kia có lúc còn có dáng vẻ hiểu lễ nghi tri thức, dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn như thế, hoàn toàn khác xa lúc ở cạnh mình.

Bạch Xá thấy nơi này đều là nữ quyến, nhìn một lúc liền kéo Thạch Mai ra một bên, thấp giọng nói, “Chúng ta không nên ở lại đây.”

Thạch Mai cũng hơi băn khoăn, hỏi ý Diệp Son, dù sao việc bọn họ làm lần này có nhiều thị phi, còn cả Phó Tứ ở phụ cận, làm không cẩn thận lại gây liên luỵ cho mọi người. Diệp Son cũng đồng ý, chỉ ngồi một lát liền cáo từ rời đi.

Trước khi đi, Diệp Son tránh không được lại thấy buồn.

Tần Điệp nhìn thấy mà tròng mắt cũng sắp rơi xuống, con nhãi điên này gần đây thích khóc thế.

Thạch Mai thấy Tần Điệp hình như có ý thương tiếc Diệp Son liền nói nhỏ với hắn, “Diệp Son là cô nương tốt, nếu ngươi không chọc giận nàng thì nàng sẽ đối xử tốt với ngươi hơn.”

Tần Điệp gãi cằm hỏi, “Làm thế nào mới là không chọc giận nàng?”

“Chính là nàng nói cái gì ngươi làm cái ấy, nàng chỉ đông ngươi không được đi tây, nàng bảo bắt chó ngươi không được đuổi gà, nàng bảo ngươi nhảy sông ngươi không được phép thắt cổ.”

Tần Điệp hít sâu một hơi, “Dễ như vậy sao?!” Xoay người liền đuổi theo Diệp Son.

Thạch Mai bật cười, chợt nghe Bạch Xá hỏi nàng, “Ý của ngươi là, nói gì phải nghe nấy?”

“Ừ!” Thạch Mai gật đầu, đi song song với Bạch Xá đuổi theo đám Diệp Son.

“Tục ngữ không phải có câu ‘phu xướng phụ tuỳ’ sao? Tại sao cái gì cũng phải nghe theo con gái?”

Thạch Mai cười, “Nếu ngươi thật sự thích người con gái này thì nàng bảo ngươi làm cái gì ngươi cũng sẽ tự nguyện làm theo.”

Bạch Xá nhíu mày suy nghĩ thật lâu, “Tần Điệp nói con gái rất thích tỏ vẻ nói một thành hai, mình thành công chính là khi làm cho nàng không đấm thì đá mình. Thế nhưng ngươi lại nói con gái thích người của mình bảo gì nghe nấy… Cùng là người, vì sao nam nữ lại có đãi ngộ khác nhau như vậy?”

Thạch Mai nhéo tay Bạch Xá một, “Không hiểu thì cút đi.”

Bạch Xá nhìn trời, giục ngựa đi phía trước đi, không quên hỏi một câu, “Ý của ngươi là hai ta như bây giờ là tuyệt phối?”

Thạch Mai rủa thầm một câu- thật ngu ngốc!

“Ngươi đừng nghe Tần Điệp cũng đừng nghe ta, ngươi nghĩ thế nào thì cứ làm như thế!”

“Lần trước ta làm ngươi cũng đánh ta.” Bạch Xá tỏ vẻ vô tội, “Tần Điệp nói mấy chuyện khác đúng hay không ta không biết, nhưng mà có một câu tuyệt đối chính xác.

“Câu gì?”

“Trên đời này không phân rõ phải trái nhất chính là nữ nhân.”

Thạch Mai buồn bực, Bạch Xá này ngu ngốc, lần trước bị đánh, lần này làm cũng bị đánh —— lúc cần ngu lại khôn lỏi, lúc không nên ngu lại ngu muốn chết!

Trước khi trời tối mọi người đã tới trấn trên tìm một nhà trọ đặt chân.

Trên đường phần lớn là người giang hồ, Tần Điệp hỏi thăm, đều là người tới chúc thọ Đoan lão gia.

Lúc này có tiểu nhị đi tới rót trà cho mọi người, Thạch Mai hỏi gã có biết đường đến Quỷ Hồ Lâm không, tay tiểu nhị kia liền run lên, chén trà rớt xuống, may là Bạch Xá nhấc chân nhẹ nhàng đá một cái… Chén trà lật mấy lần trên không trung, rơi xuống mặt bàn, nước trà không văng ra giọt nào.

Tiểu nhị phục hồi tinh thần, khuyên mọi người trăm ngàn lần đừng đi vào Quỷ Hồ Lâm, nơi đó có yêu quái ăn thịt người, đi vào thì chỉ có đi không có về.

Tần Điệp ngắt lời gã, hỏi phải đi đường nào, tiểu nhị bất đắc dĩ chỉ đại khái. Đường không xa nhưng hẻo lánh, rẽ bảy rẽ tám.

Thạch Mai cầm giấy bút vẽ một tấm bản đồ, tiểu nhị nói đúng đúng đúng, mọi người mới thu hồi giấy bút bắt đầu ăn cơm.

Trong không gian chợt nghe thấy tiếng người giang hồ rảnh rỗi nói chuyện phiếm, nói cái gì lần này đại thọ Đoan lão giã, nhiều khả năng sẽ truyền chức tộc trưởng cho Đoan Nghiễn, còn nói để Đoan Minh Nguyệt lấy Phó Tứ công tử, cũng có không ít nữ tử giang hồ nói Đoan Minh Nguyệt không xứng với Phó Tứ, tóm lại là một hồi bàn tán xôn xao.

Thạch Mai và bọn Bạch Xá vừa nghe vừa ăn cơm.

Buổi chiều bốn người tách ra ở, Thạch Mai và Diệp Son một gian, Bạch Xá và Tần Điệp một gian, mọi người vào gian phòng, chuyện đầu tiên làm chính là đi tắm.

Diệp Son và Thạch Mai mỗi người ngâm mình trong một cái bồn tắm, thoải mái thở dài.

“Tiểu Mai Tử, mấy ngày nay có mệt không?” Diệp Son biết Thạch Mai không có võ, thân thiết hỏi, “Ngâm chân không?”

“Ta ngồi xe ngựa cả ngày làm sao mà mệt được.” Thạch Mai ngâm trong bồn nước, cảm thấy rất thoải mái, “Ta hơi nhớ đám Toản Nguyệt và Hương Nhi, không biết sao rồi.”

Diệp Son ngước đầu nhìn nàng, thấy làn da Thạch Mai trắng như tuyết, hai má phủ một tầng hồng nhạt, đôi môi đỏ chúm chím, khóe miệng hơi mỉm cười, quả thật là giai nhân.

Diệp Son không kìm được mà ngắt mũi nàng, bất mãn nhíu mày, “Hời cho tên Bạch Xá kia quá, Mai Tử, ngươi chưa ngủ với hắn chứ?”

“Khụ khụ…” Thạch Mai cả kinh đỏ bừng mặt, vội vàng đáp, “Làm sao có thể!”

“Thật hả?” Diệp Son không tin, “Ối giời, Bạch Xá đúng là Liễu Hạ Huệ đấy, ta còn tưởng rằng đêm đó hắn với ngươi ở bên ngoài đã sớm có cái kia …”

“Không có mà!” Thạch Mai nhanh chóng lắc đầu, “Chúng ta đều làm chuyện đứng đắn.”

Phòng bên cạnh, Tần Điệp dán tai vào vách tường nghe trộm, Bạch Xá tắm xong thay đổi quần áo tựa bên cửa sổ, nhíu mày nhìn hắn, “Này, ngươi đừng nhàm chán như thế được không?”

“Nói ngươi đấy.” Tần Điệp chỉ vào vách tường.

Bạch Xá sửng sốt, do dự một lắt rồi vẫn đi tới, áp tai lên vách tường nghe chung.

“Ngươi nhớ cho kỹ!” Diệp Son nói, “Nam nhân không phải thứ gì tốt!”

Mí mắt Bạch Xá với Tần Điệp giật giật, quay ra nhìn nhau.

“Bàn đồ ăn của mình không thể có bát cơm của người khác, nếu phải chọn nam nhân, ngươi phải dạy dỗ hắn cho dễ bảo rồi mới lấy, còn có nữa, mấu chốt nhất chính là, trước khi thành thân tuyệt đối không thể cùng hắn… làm cái kia!”

Thạch Mai đỏ mặt nghe Diệp Son truyền đạt kinh nghiệm, gật đầu, “Ta sẽ không.”

“Bạch Xá ấy hả, nữ nhân giang hồ thích hắn lắm.” Diệp Son lo lắng, “Ngươi chẳng biết võ công, hắn có thể bảo vệ ngươi, nhưng nếu không có hắn ở cạnh, đám oanh oanh tranh giành miếng thịt này đảm bảo chén sạch ngươi.”

Phòng bên cạnh, Bạch Xá nghe xong liền nhíu mày cân nhắc, những gì Diệp Son nói không phải là không có đạo lý.

“Còn Phó Dĩnh kia nữa!” Diệp Son lè lưỡi với Thạch Mai, “Ngươi xem nàng nhìn chằm chằm ngươi như vậy, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ngươi luôn ấy.”

Thạch Mai cũng hết cách, “Nếu nàng ta đã thích Bạch Xá như thế, vì sao còn giúp ca ca hại hắn.”

“Phó Tứ cũng này nọ phết đấy.” Diệp Son lầm bầm, “Ban đầu ta chỉ nghe đồn, thật sự nhìn không ra hắn ta là người như thế, ngụy quân tử ta từng hoài nghi qua, nhưng chân tiểu nhân… Thật đúng là ngoài dự kiến.”

“Điều này chứng tỏ rất nhiều người giang hồ cũng giống ngươi.” Thạch Mai nâng má, “Bạch Xá so với hắn ta thì thanh cao hơn bao nhiêu, dễ dàng đắc tội người khác, mấy người hận Bạch Xá so với hận Phó Tứ cũng chẳng ít, ta chỉ sơn có kẻ đâm thọt sau lưng! Đến lúc đó ba người khó địch miệng lưỡi thế gian.”

“Nha đầu nhà ngươi xong rồi!” Diệp Son chọc vào trán nàng, “Há mồm ngậm miệng đều là Bạch Xá!”

Thạch Mai gãi đầu ngại ngùng.

Tần Điệp hâm mộ nhìn Bạch Xá —— Hê! Đúng đấy!

Bạch Xá cười nhạt, đi về giường nằm, cũng chẳng buồn ngủ mà là mơ hồ suy nghĩ.

Một đêm cứ như vậy trôi qua, sớm hôm sau trời còn chưa sáng hắn, toàn bộ thị trấn đã vỡ oà, mọi người kêu lên giữa đường lớn —— Đoan lão gia chết rồi!

Diệp Son và Thạch Mai bị tiếng đập cửa ầm âmg làm cho tỉnh giấc, Bạch Xá và Tần Điệp tiến vào.

“Hỏng rồi!” Tần Điệp nghiêm túc khó thấy, “Đóng cửa ngồi nhà thôi hoạ lớn rồi.”

“Sao thế?”

Hoá ra tôi qua lão Diệp tổ chức mừng thọ, chờ trái chờ phải mã ông cụ vẫn chưa đến, Đian Nghiễn đành dẫn theo mấy người đi thỉnh, không ngờ lúc đến lại thấy Đoan lão gia đang kịch chiến với một gã áo trắng.

Lúc mọi người đuổi tới vừa vặn thấy gã áo trắng đâm một kiếm vào người Đoan lão gia rồi cầm một pho tượng ngọc Phật trắng đào tẩu…

Lúc ấy trường hợp hỗn loạn, trước khi chết, Đoan lão gia hấp hối nói hai chữ —— Bạch Xá… Rồi tàn khí.



“Chúng vu khống!” Diệp Son bất bình.

Thạch Mai nói, “Có phải lại là kẻ kia cải trang ngươi?”

Bạch Xá lắc đầu, “Không biết… Nhưng bây giờ Đoan gia phát lệnh đuổi giết ta trên khắp võ lâm, ta sợ Quỷ Đao Môn xảy ra việc gì, cho nên chúng ta lập tức đi tới Quỷ Hồ Lâm rồi trở lại kinh thành.”

“Được!” Thạch Mai đồng ý, đang định dọn đồ lại nghe Tần Điệp vỗ tay một cái, “Nguy rồi, bọn họ có thể ‘né xa đánh gần’ không?”

Diệp Son “Ôi chao” một tiếng rồi tông cửa xông ra, Tần Điệp cũng đuổi theo.

“Sao thế?”, Thạch Mai khó hiểu.

Sắc mặt Bạch Xá rất khó coi, “Hôm nọ chúng ta đến ở nhờ nhà huynh trưởng của Diệp Son, nói không chừng…”

“Họ đều là phụ nữ và trẻ nhỏ, người giang hồ sẽ không độc ác thế chứ?”

“Ta cũng không biết.” Bạch Xá kéo nàng đuổi theo.

Đến trước cửa nhà, xung quanh im ắng, Diệp Son xông lên đập cửa, “Chị dâu, chị dâu ơi mở cửa.”

Tần Điệp đang muốn đạp cửa xông vào, đúng lúc này, cửa mở ra, chị dâu của Diệp Son và hai đứa bé đi ra, buồn ngủ nhìn nàng, “Ơ Diệp Son, sớm thế?”

“Mọi người không sao chứ?”

Bà chị dâu này chẳng hiểu gì cả, mấy người trong nhà cũng tỉnh, đi ra hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Mọi người không sao là tốt rồi.” Thạch Mai vỗ Diệp Son, “Cám ơn trời đất.”

Đang lúc cao hứng, chợt nghe Bạch Xá nói, “Mai Tử.”

Thạch Mai quay đầu nhìn hắn.

“Ngươi và Diệp Son dẫn mọi người vào phòng chờ đi.” Nói xong liền phân phó cho đám đệ tử Quỷ Đao Môn, “Bảo vệ chỗ này.”

Thạch Mai khó hiểu.

Tần Điệp cũng khoát tay, “Vào đi thôi.”

Đồng thời trong rừng truyền đến tiếng nói được khuếch trương mấy lần don nội lực, “Bạch Xá, ngươi và ta có thù giết cha, hôm nay Đoan gia ta thề phải giết hết người của Quỷ Đao Môn ngươi, thay cha ta báo thù.”

Bạch Xá lắc đầu cười bất đắc dĩ.

Thạch Mai nhìn về phía rừng, chỉ thấy một đám người giang hồ vọt ra, nhân sổ, ít nhất có hơn trăm người.

Diệp Son bực mình, “Nhiều người vậy?”

Tần Điệp lại bật cười, “Không có một trăm người, ai dám lớn tiếng trước mặt Bạch Xá.”

“Oai vậy cơ à?” Diệp Son tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Đúng vậy, so với Bạch Xá thì ngươi chẳng là cái đinh gì nhá.”

Tần Điệp cũng chẳng giận, nửa cười nửa không nhìn nàng, “Ngươi nói cái gì thì là cái đó, về sau ta đều nghe lời ngươi, ngươi chỉ đông ta đi đông, ngươi nói bắt chó ta không đuổi gà, được chứ?”

Diệp Son đỏ mặt.

Tần Điệp ngầm hiểu —— hớ hớ, nha đầu kia hoá ra chỉ là con mèo nhiều lông, chỉ cần sờ theo chiều thuận thì nàng liền ngoan ngoãn rồi.

Đoan Nghiễn đi tới, nhìn Thạch Mai và Diệp Son, “Ta chỉ tìm người của Quỷ Đao Môn, không thương tổn người khác, mọi người không liên quan xin rời đi.”

Thạch Mai nhìn tình thế giương cung bạt kiếm của hai bên, hết cách, không thể để có người ngồi xem làm ngư ông đắc lợi. Nghĩ xong, Thạch Mai nhẹ nhàng vỗ Bạch Xá, bước lên một bước.

“Nực cười, một trăm người giang hồ xúm vào đánh giáp một người, còn không thấy xấu hổ sao?”

Mọi người vốn tưởng rằng Thạch Mai đi ra khuyên can, chẳng ai ngờ nàng lại nói mấy lời đắc tội.

Tần Điệp ở phía sau nghiêng đầu nói với Bạch Xá, “Ô nhìn không ra, nha đầu kia cũng cá tính đấy.”

Bạch Xá khó hiểu nhìn Thạch Mai, cảm thấy nàng tất có tính toán.

Thạch Mai nhìn thẳng Đoan Nghiễn, “Ngươi là người thông minh, tự hỏi lương tâm xem loại chuyện vu oan giá hoạ này ngươi sẽ tin sao? Hai hổ đánh nhau, đừng để cho kẻ thứ ba trục lợi.”

Đoan Nghiễn chau mày, hương phấn nương nương này rất lợi hại, một câu nói trùn tim đen trong lòng hắn ta. Hắn ta biết rõ Bạch Xá là người như thế nào, cùng Đoan gia không oán không cừu, làm sao có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới giết người, nếu có người hãm hại… Nếu như mình và Quỷ Đao Môn trở mặt thì kẻ được lợi nhất chắc chắn là Phó Tứ.

“Còn có các vị tiền bối giang hồ, đừng để người ta lợi dụng, việc này nếu thành thì các người sẽ trở thành bất nhân bất nghĩa, nếu không thành, không công chịu chết rồi trở thành quỷ lang thang.” Thạch Mai lấy thân phận công chúa ra áp chế, “Ta biết bằng thân phận công chúa của ta với người giang hồ các ngươi chẳng là cái gì cà, nhưng mà quốc có quốc pháp gia có gia quy, Bạch Xá là Phò mã của ta, ai dám động đến hắn, chính là muốn mang tội diệt môn.”

Thạch Mai vừa nói xong bốn phía liền ồn ào, Tần Điệp túm tay áo Bạch Xá đang há hốc mồm, “Ngon!”

Thạch Mai chịu đựng, cố làm cho mặt không đỏ tai không hồng, các ngươi chẳng hiểu gì cả, đây là kế hoãn binh.

“Công chúa điện hạ thật là có khí phách.” Phó Dĩnh cười lạnh một tiếng, “Nhưng trước khi Đoan bá bá chết đã gọi tên Bạch Xá.”

“Nực cười! Ông ấy chỉ nói Bạch Xá chứ có nói Bạch Xá giết người đâu, nói không chừng là bảo Đoan Nghiễn tìm Bạch Xá hỗ trợ đối phó với kẻ tiểu nhân âm hiểm này cũng nên.” Diệp Son miệng khả chanh chua, không nhã nhặn như Thạch Mai, lấy kiếm chỉ vào Phó Dĩnh, “Ai chẳng biết người Đoan gia và Phó gia các ngươi thủy hỏa bất dung, đến chúc thọ thì khác gì cáo chúc tết gà, chắc chẳng có ý gì tốt nhỉ? Còn có Phó Dĩnh ngươi muốn lấy Bạch Xá đến điên rồi, nói không chừng là vì yêu không được mà sinh hận, tìm người vu oan hãm hại hắn ý. Người giả trang Bạch Xá giết Trà Kiệt, toàn bộ kinh thành đều truyền khắp miệng ra rồi, có cả chứng cớ đấy!”

Đám người giang hồ vốn muốn phô trương thanh thế, ai cũng không nghĩ đối địch với Quỷ Đao Môn, vừa nghe mấy lời này liền xì xào khe khẽ.

Tần Điệp thấp giọng nói phía sau Bạch Xá, “Lần sau cãi nhau nhớ mang hai nha đầu này đi nhá, nghe vui lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK