• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau, Hạ Linh được Nhất Phong đưa đi dự một buổi tiệc, cô mặc chiếc váy và bộ trang sức hắn mua cho cô. Trông cô chẳng khác nào một cô chủ nhỏ của một gia tộc.

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Nhất Phong và cô gái bên cạnh, họ bàn tán vì đây là lần đầu tiên cậu cả nhà họ Phạm đưa một người phụ nữ đi cùng.

Hạ Linh thấy mọi người nhìn mình thì hơi e ngại, là vì cô đang mặc bộ váy này, hay vì người đàn ông bên cạnh cô.

Nhất Phong đưa cho cô một ly rượu, mùi thơm trái cây quyện cùng hơi men khiến cô lâng lâng. Hắn mỉm cười nhẹ nói rằng nhấp môi một chút sẽ không sao.

Trong đầu Hạ Linh vẫn vô vàn câu hỏi, vì sao hắn lại thay đổi như vậy. Lòng cô luôn dấy lên một nỗi bất an.

Nhất Phong vẫn tiếp tục bàn chuyện làm ăn với một vài người. Nhưng một vài ánh mắt lại dán lên cô gái bên cạnh hắn.

"Chẳng phải là Đóa hoa câm lặng ở Hy Viên sao?"

"Hôm ấy để vuột mất thật tiếc nhỉ!"

Một người nghe vậy thì cản lại.

"Thôi thôi, các người không cần mạng à mà nhòm ngó người phụ nữ của Nhất Phong?"

Trời về khuya, bữa tiệc cũng tàn, Hạ Linh hơi chóng mặt vì men rượu, cơ thể cô nóng ran bức bối. Gương mặt đỏ ửng nhìn ra bên ngoài dòng xe chạy, Nhất Phong ngồi bên cạnh vẫn im lặng, hắn đưa cô theo hóa ra chỉ như một món đồ trang trí.

Chiếc xe dừng lại trong sân ngôi biệt thự, Nhất Phong xuống xe rồi bế Hạ Linh đi vào. Nhật Nam từ trên phòng trông thấy thì lao ra chất vấn hắn.

"Hạ Linh làm sao vậy? Anh lại làm gì cô ấy vậy?"

"Cậu tránh ra trước khi tôi mất kiên nhẫn!"

Nhật Nam hoàn toàn lép vế trước Nhất Phong, cậu nhìn thấy gương mặt Hạ Linh đỏ lên, trong hơi thở còn vươn vấn hơi men thì tức giận.

"Anh ép cô ấy uống rượu?"

"Người phụ nữ bên cạnh tôi phải biết một chút!"

Nhật Nam định nói tiếp thì Nhất Phong đã bước chân lên bậc thang, hắn không quên dặn người hầu chuẩn bị một ly trà gừng đem lên phòng.

Ánh mắt Nhật Nam nhìn theo đầy sự tức giận, cậu là bị hắn lấn át, hay ngay từ đầu đã sai khi để tâm đến Hạ Linh.

Nhất Phong đặt cô xuống giường, người hầu cũng vừa đem trà gừng vào. Hắn suy nghĩ cô vừa nãy thế nào lại uống cạn ly rượu ấy, tuy rượu nhẹ nhưng đối với cô thì không hề nhẹ chút nào.

Hắn ngồi đút nước trà gừng cho Hạ Linh, cô lại mơ màng nhìn hắn, ánh mắt say men nhìn hắn đầy sự kích thích. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, khiến đôi đào phập phồng sau lớp áo.

Hạ Linh từ từ đưa tay lên chạm vào gương mặt hắn, những ngón tay mềm mại lần đầu tiên chủ động chạm vào hắn. Hạ Linh lại nghĩ hắn đang mơ ác mộng như lúc cô quay lại thấy hắn.

"Uống chút trà gừng..."

Lời nói của hắn bị ngón tay của Hạ Linh chặn lại, hơi ấm từ ngón tay cô truyền sang.

Nhất Phong cảm thấy cơ thể hắn cũng đang mất tự chủ mà nóng lên. Đưa ly trà gừng uống vào miệng một ngụm, hắn kề môi vào môi cô, Hạ Linh cảm thấy dễ chịu, vị cay nhẹ của gừng lan tỏa trong miệng cô.

Rồi một vật mềm ấm len lỏi vào, quấn lấy lưỡi cô, Hạ Linh khẽ rên trong cổ họng.

Bàn tay Nhất Phong kéo chiếc váy xuống, hắn hôn khắp cơ thể cô, Hạ Linh nhột nhạt lại ưỡn người chống lại.

Nhìn Hạ Linh đang nằm bên dưới cơ thể hắn, Nhất Phong bất giác không tự chủ, hoặc vì ly rượu làm chất xúc tác kì lạ.

Hạ Linh khẽ cau mày, lần này Nhất Phong lại nhẹ nhàng, hắn không thô bạo như trước, tiếng rên rỉ vẫn đều đặn vang lên. Hai bóng người hòa vào nhau, Nhất Phong dường như đã biết rung động là gì. Hắn hôn lấy đôi môi Hạ Linh, ngọt ngào hơn những lần trước.

Buổi sáng hôm sau, Hạ Linh tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm trong vòng tay của Nhất Phong, cả hai đều không mảnh vải che thân. Cô lại nghĩ đến cảm giác đêm qua, hắn lại ra tay ngay cả khi cô say sao?

Hắn thật sự là một kẻ bệnh hoạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK