Bọn chúng chưa rời đi mà còn đứng đó, tầm năm phút sau một người vệ sĩ chạy đến lay người kia thì cũng bị hai kẻ kia ra tay.
Nhất Phong nắm tay lại thành nắm đấm. Đoạn phim ở hai địa điểm cho thấy bọn chúng đã chuẩn bị kĩ lưỡng, chia rẽ nhóm vệ sĩ, lợi dụng Hạ Linh bị câm không thể kêu cứu mà hành động.
“Khốn kiếp!”
Bất giác Nhật Nam để ý một chi tiết, cậu tua lại giây phút một trong hai kẻ kia liếc qua camera.
Cậu lên tiếng.
“Người này…!”
Nhất Phong nghe thấy liền nhìn vào màn hình, hắn nghiến răng khi không khó để nhận ra kẻ ấy.
“Tên Trung!”
Nhất Phong không nói gì nữa, hắn không ngờ lại là người đó, cũng phải thôi, có chết hắn cũng chẳng thể ngờ được.
Nhật Nam cũng đã nhận ra, cậu tức tốc lái xe cùng Nhất Phong trở về nhà.
Vừa về đến nhà, hắn đã đạp đổ chiếc bàn ăn rồi quát lớn.
“Ông ra đây! Tôi sai lầm khi đã tin ông!”
Trên phòng, người đàn ông tên Nhất Lâm thong thả đi xuống, gương mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh chẳng có chút gì là nôn nóng. Gần như việc hắn trở về rồi phát điên đã nằm trong những gì ông ấy nghĩ đến.
Nhất Phong nhìn ông ấy với đôi mắt đỏ lòm đầy sát khí.
“Hạ Linh đang ở đâu?”
Cả hai bên đều không lòng vòng, Nhất Phong đã nhận ra tên Trung, tên vệ sĩ thân cận của ông Nhất Lâm. Việc tạo ra một kế hoạch không chút dấu vết nhưng lại để Nhất Phong tìm ra dễ dàng, hắn như con cờ bị ông ấy xoay chóng mặt.
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, Nhất Phong sốt ruột khi người đàn ông trước mặt không cho hắn câu trả lời. Giọng Nhất Phong gằn mạnh.
“Tôi hỏi ông, Hạ Linh đâu?”
Vẫn thái độ ung dung không gấp gáp, ông Nhất Lâm ngồi xuống chiếc ghế duy nhất không bị đạp đổ. Nhận ra Nhất Phong đang tột cùng của cơn phẫn nộ, bấy giờ ông ấy mới lên tiếng.
“Con nên xem lại thái độ của con đi, không nên vì một người ngoài mà nổi nóng như vậy!”
Nhật Nam khi này cũng chẳng thể ngồi yên được, cậu thắc mắc vì sao ông ấy lại để họ hạnh phúc rồi lại đem Hạ Linh đi mất.
“Cha! Cha đưa cô ấy đi đâu rồi?”
“Nhật Nam! Bây con cũng như nó sao?”
Nhất Phong như con thú bị bẫy, hắn lồng lên đập vỡ những gì trước mặt, miệng luôn chất vấn ông Nhất Lâm rằng Hạ Linh đang ở đâu.
Tiếng đổ vỡ, tiếng mảnh sành rơi trên sàn nhà, rồi tiếng la thất thanh của người làm, từ trước đến giờ họ chưa từng thấy Nhất Phong điên loạn như vậy dù trước kia hắn rất ngông cuồng.
Bốp!
Một âm thanh làm mọi thứ im bặt, Nhất Phong sững sờ sau khi bị ăn một cái tát trời giáng, cái tát mạnh đến mức hắn ngã xuống nền.
Lòng bàn tay bị mảnh vỡ cắt chảy máu ướt đẫm.
Hắn đưa tay còn lại lên xoa gương mặt mình, đôi mắt vẫn đỏ ngầu ngước nhìn người vừa ra tay.
“Ông…ông không phải cha tôi!”
“Thả Hạ Linh ra hoặc tôi sẽ rời bỏ nơi này!”
Sự điềm tĩnh nơi người đàn ông kia lại càng khiến hắn điên tiết, ông ấy không nói gì nhưng thái độ rất rõ ràng.
Hạ Linh phải biến mất!
Nhưng sự độc đoán nhẫn tâm hơn khi trước đó ông ấy giải bày lòng mình, tác hợp cho hắn và cô gái hắn yêu. Rồi trong khi cả hai đang say đắm trong vị ngọt hạnh phúc thì bất ngờ ra tay khi Nhất Phong mất cảnh giác.
Trái tim, tâm hồn của con trai ông ấy không quan trọng bằng địa vị gia thế. Bà Mỹ Xuân cùng Nhật Nam dìu Nhất Phong đứng dậy, giọng người phụ nữ run rẩy.
“Sao ông làm vậy? Chẳng phải ông đã nói sẽ không xen vào nữa sao!”
“Cha! Mau thả cô ấy ra đi mà!”
Giọng người đàn ông lúc này mới lạnh nhạt nói.
“Nhất Phong! Con phải hiểu điều gì là quan trọng. Nếu còn chống đối ta, không nghe theo ta thì con biết rồi đấy!”
“Ông…”
“Con sẽ kết hôn cùng An Đình! Nếu con muốn bảo vệ cho cô ta thì nên biết đâu thiệt hơn!”
Nuốt nước bọt, Nhất Phong như muốn gục ngã trước người đàn ông ấy. Có ly đoán được suy nghĩ của Nhất Phong, ông ấy lại nói tiếp.
“Con suy nghĩ đi. Nếu con vây cứng đầu thì chỉ cần một cuộc gọi của ta, cô ta vĩnh viễn…”
Câu nói bỏ lửng cùng nụ cười nhếch môi, ông ấy hiểu tình hình hiện tại.
…****************…