Trần Linh và Âu Vương đang hạnh phúc ôm nhau trên giường bệnh, khi bỗng nghe tiếng gõ cửa. Họ buông nhau ra và nhìn về phía cửa. Họ thấy ba của Trần Linh và giáo sư - người đã nuôi dưỡng Âu Vương từ nhỏ - bước vào phòng.
Trần Linh và Âu Vương hoảng sợ khi thấy hai người. Họ biết rằng hai người sẽ không đồng ý cho họ yêu nhau. Họ biết rằng hai người sẽ không chấp nhận cho họ làm bạn gái của nhau.
Ba của Trần Linh là một doanh nhân thành đạt, rất nghiêm khắc và độc đoán. Ông luôn muốn con gái mình kết hôn với một người đàn ông giàu có và có địa vị. Ông không thể chấp nhận con gái mình yêu một cô gái nghèo khổ và không có gốc gác.
Giáo sư là một nhà khoa học nổi tiếng, rất hiền lành và tốt bụng. Ông đã nuôi dưỡng Âu Vương từ khi cô còn bé, sau khi cha mẹ cô qua đời trong một tai nạn. Ông coi Âu Vương như con ruột của mình. Ông mong muốn Âu Vương có một cuộc sống bình an và hạnh phúc. Ông không thể chấp nhận con gái mình yêu một cô gái đã bị lời nguyền của ác nữ ám ảnh.
Ba của Trần Linh nhìn thấy hai cô gái đang nắm tay nhau trên giường bệnh, tức giận quát lên:
- Trần Linh, cô là con gái của tôi à? Cô có biết xấu hổ không? Cô có biết mình đang làm gì không? Cô có biết mình đang làm ô danh gia đình tôi không?
Trần Linh sợ hãi nhìn ba của mình. Cô biết rằng ba của cô rất ghét Âu Vương. Cô biết rằng ba của cô sẽ không bao giờ cho phép cô yêu Âu Vương.
Cô nói với ba của mình:
- Ba ơi, con xin ba tha thứ cho con. Con yêu Âu Vương thật lòng. Con không thể sống thiếu Âu Vương. Con mong ba hiểu cho con.
Ba của Trần Linh không nghe lời con gái, mà tiếp tục quát lên:
- Tha thứ cho cô? Hiểu cho cô? Cô nghĩ tôi là ai? Tôi là ba của cô đấy. Tôi có quyền quyết định cuộc sống của cô. Tôi không bao giờ cho phép cô yêu một kẻ như Âu Vương. Cô là một kẻ vô dụng, không có tài năng, không có tiền, không có gia thế. Cô chỉ biết dùng năng lực kỳ quái của mình để gây rắc rối cho người khác. Cô là một kẻ nguy hiểm, không xứng đáng để yêu con gái tôi.
Âu Vương nghe được lời nói của ba của Trần Linh, đau lòng và tức giận. Cô nói với ba của Trần Linh:
- Xin ông đừng nói những lời xúc phạm với tôi. Tôi không phải là kẻ vô dụng hay nguy hiểm như ông nghĩ. Tôi là một sinh viên xuất sắc, tốt nghiệp loại giỏi từ trường đại học danh tiếng. Tôi là một nhiếp ảnh gia tài hoa của một tạp chí nổi tiếng. Tôi có nhiều người bạn và người hâm mộ. Tôi là một người có trách nhiệm, có lương tâm, có lòng nhân ái. Tôi yêu Trần Linh bằng cả trái tim và linh hồn. Tôi sẽ luôn bảo vệ và chăm sóc cho Trần Linh. Tôi xin ông hãy tin tưởng và tôn trọng tình yêu của chúng tôi.
Ba của Trần Linh không tin vào lời nói của Âu Vương, mà tiếp tục quát lên:
- Đừng có nói dối tôi. Tất cả những gì cô nói chỉ là lời nịnh hót để lừa gạt con gái tôi. Tất cả những gì cô làm chỉ là để chiếm đoạt tiền bạc và danh vọng của gia đình tôi. Tất cả những gì cô có chỉ là do giáo sư ấy nuông chiều và che chở cho cô. Nếu không có giáo sư ấy, cô chỉ là một kẻ lang thang không nơi nương tựa.
và thất vọng. Ông nói với ba của Trần Linh:
- Xin ông đừng nói những lời vô lý và vô nhân đạo với Âu Vương. Tôi đã nuôi dưỡng Âu Vương như con ruột của mình. Tôi đã dạy dỗ Âu Vương thành một người có ích cho xã hội. Tôi đã giúp Âu Vương khám phá và kiểm soát năng lực của mình. Tôi đã cho Âu Vương tất cả những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Tôi không hề nuông chiều hay che chở cho Âu Vương. Tôi chỉ mong muốn Âu Vương có một cuộc sống bình an và hạnh phúc.