Bình an và hạnh phúc? Cô có biết cô đang làm gì không? Cô đang yêu một cô gái khác giới tính với mình. Cô đang vi phạm luật lệ và đạo lý của xã hội. Cô đang làm nhục gia đình và người thân của mình. Cô đang làm tổn thương con gái tôi. Cô đang làm hại chính bản thân mình.
Âu Vương nghe được lời nói của ba của Trần Linh, tức giận và buồn phiền. Cô nói với ba của Trần Linh:
Xin ông đừng nói những lời thiếu hiểu biết và thiếu tôn trọng với tình yêu của chúng tôi. Tình yêu của chúng tôi không vi phạm luật lệ hay đạo lý gì cả. Tình yêu của chúng tôi không làm nhục hay tổn thương ai cả. Tình yêu của chúng tôi không làm hại hay ngăn cản ai cả. Tình yêu của chúng tôi chỉ là tình yêu thuần khiết và chân thành giữa hai con người. Tình yêu của chúng tôi không có gì sai trái hay xấu xa.
Ba của Trần Linh không tin vào lời nói của Âu Vương, mà tiếp tục quát lên:
Không sai trái? Không xấu xa? Còn gì sai trái và xấu xa hơn việc hai cô gái yêu nhau? Còn gì sai trái và xấu xa hơn việc hai cô gái ôm hôn nhau trước mặt tất cả mọi người? Còn gì sai trái và xấu xa hơn việc hai cô gái muốn kết hôn với nhau? Đó là điều kinh tởm và bất thiên nhất trên đời.
Trần Linh nghe được lời nói của ba của mình, khóc lóc và van xin. Cô nói với ba của mình:
Ba ơi, con xin ba đừng nói những lời cay đắng với Âu Vương. Con xin ba đừng phản đối tình yêu của con. Con xin ba đừng cản trở hạnh phúc của con. Con xin ba hãy cho con một cơ hội để chứng minh cho ba thấy con và Âu Vương có thể sống bên nhau mãi mãi.
Ba của Trần Linh không nghe lời con gái, mà tiếp tục quát lên:
Cơ hội? Cơ hội gì? Tôi không bao giờ cho cô một cơ hội nào cả. Tôi không bao giờ cho phép cô yêu Âu Vương. Tôi không bao giờ cho phép cô kết hôn với Âu Vương. Tôi không bao giờ cho phép cô làm nhục gia đình tôi. Tôi sẽ làm mọi cách để chia rẽ hai người. Tôi sẽ làm mọi cách để khiến Âu Vương xa lánh con gái tôi.
Ba của Trần Linh quay sang nhìn giáo sư và nói:
Giáo sư ơi, tôi xin ông hãy giúp tôi. Tôi xin ông hãy thuyết phục Âu Vương từ bỏ con gái tôi. Tôi xin ông hãy dạy dỗ Âu Vương biết điều. Tôi xin ông hãy mang Âu Vương về với ông. Tôi xin ông hãy không để Âu Vương tiếp xúc với con gái tôi nữa.
Giáo sư nghe được lời nói của ba của Trần Linh, đau khổ và khó xử.Ông nói với ba của Trần Linh:
Tôi xin lỗi ông, nhưng tôi không thể làm như ông muốn. Tôi không thể thuyết phục Âu Vương từ bỏ Trần Linh. Tôi không thể dạy dỗ Âu Vương biết điều. Tôi không thể mang Âu Vương về với tôi. Tôi không thể không để Âu Vương tiếp xúc với Trần Linh nữa.
Ba của Trần Linh ngạc nhiên và tức giận khi nghe lời giáo sư. Ông nói với giáo sư:
Tại sao ông lại không thể làm được những điều đó? Ông không phải là người nuôi dưỡng Âu Vương sao? Ông không phải là người có quyền lực và ảnh hưởng trên Âu Vương sao? Ông không phải là người có trách nhiệm và tình cảm với Âu Vương sao?
Giáo sư trầm ngâm một lúc rồi nói với ba của Trần Linh:
Tôi có nuôi dưỡng Âu Vương. Tôi có quyền lực và ảnh hưởng trên Âu Vương. Tôi có trách nhiệm và tình cảm với Âu Vương. Nhưng chính vì thế, tôi không thể can thiệp vào cuộc sống và tình yêu của Âu Vương. Tôi không thể ép buộc Âu Vương làm những gì mà cô ấy không muốn. Tôi không thể cướp đi quyền tự do và hạnh phúc của Âu Vương. Tôi không thể phản bội lòng tin và tình yêu của Âu Vương.
Ba của Trần Linh không hiểu được lý do của giáo sư. Ông nói với giáo sư:
Ông đang nói điêu à? Ông đang bỏ mặc con gái ông sao? Ông đang để cho con gái ông rơi vào bẫy của kẻ xấu sao? Ông đang để cho con gái ông đi vào con đường cùng sao?