• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

🌺1474 chữ🌺

“ Nàng uống thuốc đi.”

Chu Cẩn Ngôn ngồi trên giường, bưng chén thuốc lên, nhìn Triệu Nhu cũng đang ngồi ở trên giường.

Triệu Nhu không cự tuyệt, nàng liếc mắt nhìn Chu Cẩn Ngôn một cái liền ngoan ngoãn mở miệng, để Chu Cẩn Ngôn đút thuốc cho nàng.

Sau đêm điên cuồng hôm qua, vừa sáng ra Triệu Nhu đã tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm xong, bởi vì chưa bao giờ trải qua một cuộc tra tấn mệt mỏi như vậy nên nàng liền leo lên giường và ngủ bù lần nữa.

Chờ khi nàng ngủ đến gần sau giờ ngọ thì Chu Cẩn Ngôn mới đi tới, nhẹ giọng đánh thức và cho nàng dùng bữa.

Triệu Nhu vốn là rất xấu hổ, cứ hồ đồ như vậy mà thành việc, làm cho nàng không biết phải đối mặt với Chu Cẩn Ngôn như thế nào.

Rõ ràng là đêm qua chính nàng là người bị khi dễ, nhưng nàng lại không thể nhất thời tàn nhẫn không đứng dậy, nên cuối cùng chỉ có thể bày ra một bộ mặt tiểu xú để cho Chu Cẩn Ngôn biết là mình vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho hắn.

Nhìn thấy Triệu Nhu như vậy, tự nhiên Chu Cẩn Ngôn cũng biết là mình đuối lý nên chỉ có thể sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười nhìn Triệu Nhu, ý đồ muốn lấy lòng nàng để cho nàng bớt giận.

Triệu Nhu uống xong ngụm thuốc cuối cùng, nhìn Chu Cẩn Ngôn cười cười với mình, nàng xoay người đặt cái bát xuống, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc chàng muốn làm cái gì, vì sao lại đối tốt với ta như vậy? Không phải chàng không thích ta hay sao? Vì sao bây giờ lại đổi ý rồi?”

Ánh mắt của nàng tràn đầy nghi hoặc, cảm thấy Chu Cẩn Ngôn thật là hay thay đổi, trước kia đối xử với nàng lãnh đạm mà bây giờ lại lấy lòng nàng như vậy, hành sự hoàn toàn theo ý của mình, hắn thật là quá ích kỷ.

Chu Cẩn Ngôn nghe Triệu Nhu hỏi như vậy, hắn rũ mắt xuống trầm mặc một hồi, một lát sau mới ngẩng đầu lên, gượng tươi cười nói: “Thực xin lỗi, vấn đề là do ta, ta biết ta nói như vậy quả thực rất ích kỷ, nhưng ở thời điểm nàng nháo ta, quấn lấy ta, trong lòng ta liền bất tri bất giác có hình bóng của nàng, chỉ là ta chậm chạp…… Suy xét quá nhiều thứ…… nên mới không nhận ra, thậm chí là không dám thừa nhận……”

Triệu Nhu trừng lớn hai mắt, không dám tin cười khẽ nói: “ Chàng bớt gạt ta đi, lúc trước chàng lãnh đạm với ta như vậy, làm sao trong lòng chàng chỉ có thể có ta, huống chi, tình cảm sao có thể đột ngột như vậy mà từ không thành có?”

Chu Cẩn Ngôn cười nhẹ nói: “Nếu nói đến việc từ không thành có? Không phải là lúc trước ở trên sân thi đấu mã cầu, nàng cũng là như vậy hay sao? Chuyện tình cảm chính là như vậy, vốn dĩ chính là không thể nói đạo lý.”

Triệu Nhu cứng lại, nghĩ tới chính mình mới giống như là cái người không thể nói đạo lý kia, nàng tức khắc liền á khẩu không trả lời được.

Tình yêu của nàng dành cho hắn giống như là một liều thuốc độc, không thể hiểu được mà nghiện và cũng không thể dễ dàng mà từ bỏ.

Nhưng sau khi suy nghĩ theo hướng này, Triệu Nhu lại không định sẽ tiếp thu cách nói của Chu Cẩn Ngôn dễ dàng như vậy.

Nàng ôm chân lên, liếc mắt nhìn Chu Cẩn Ngôn một cái, quay đầu tránh đi ánh mắt của hắn, thanh âm vững vàng hỏi: “Vậy con đường làm quan của chàng phải làm sao bây giờ? Nếu như chàng lựa chọn làm phò mã của ta, vậy thì chàng sẽ không thể xuất sĩ làm quan, chàng muốn từ bỏ như vậy hay sao?”

Chu Cẩn Ngôn sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói, “Điện hạ, nếu ta nói ta từ bỏ thì nàng có tin hay không?”

Triệu Nhu trầm mặc, thầm nghĩ đương nhiên là nàng không tin, một cái mục tiêu mà mình chăm chỉ hơn mười mấy năm thì làm sao có thể nói buông là buông được?

“ Ta thấy là nàng cũng không tin, cho nên ta cũng không muốn vì thế mà lừa gạt nàng.” Chu Cẩn Ngôn nhìn ra suy nghĩ của Triệu Nhu, hắn nhoẻn miệng cười, “Ăn ngay nói thật, ta cũng không có ý định từ bỏ con đường làm quan của mình……”

“Vậy thì làm sao chàng có thể mang trên mình thân phận của phò mã, phò mã không thể làm quan.” Triệu Nhu quay đầu lại, cắt ngang lời của Chu Cẩn Ngôn, hỏi.

“Đương nhiên là ta biết điều này.” Chu Cẩn Ngôn bước tới, trộm nắm lấy tay của Triệu Nhu, thành tâm thành ý nói: “Nhưng nếu như thích một người thì nhất định phải thành thật nói cho người đó biết suy nghĩ của mình, ta biết điều này rất khó để thực hiện nhưng ta không muốn buông nàng ra, cũng không nghĩ sẽ từ bỏ con đường làm quan của mình, ta chính là tự tin như vậy, tự tin rằng ta có thể làm được cả hai cái.”

Triệu Nhu bị ánh mắt chân thành tha thiết của Chu Cẩn Ngôn làm cho tâm ý hoảng loạn, nàng rút tay ra, nghiêng đầu qua một bên, cả giận nói: “Tự đại, nào có người như chàng, thứ gì cũng muốn có, không có lấy hay bỏ.”

Ngữ khí như là không tin, nhưng thực ra Triệu Nhu đã nhìn ra được tấm chân tình của Chu Cẩn Ngôn rồi.

Hắn thực thành thật, nguyện ý nói cho nàng biết những ý tưởng chân chính ở trong lòng của hắn.

Nếu như hắn nói bởi vì thích nàng mà lựa chọn từ bỏ con đường làm quan đã tâm tâm niệm niệm lúc trước thì ngược lại là Triệu Nhu sẽ cảm thấy Chu Cẩn Ngôn căn bản không phải là thật sự chân thành với nàng mà là cố ý lừa gạt nàng.

“Được, cứ cho rằng những gì chàng nói đều là sự thật đi.” Trầm mặc trong chốc lát, Triệu Nhu mới quay lại nhìn Chu Cẩn Ngôn rồi quật cường nói: “Nhưng hiện tại bổn cung không có ý định tha thứ cho chàng đơn giản như vậy. Chàng cho rằng chàng nói dăm ba câu là có thể lừa gạt bổn cung, làm cho bổn cung lựa chọn hòa giải với chàng một cách tùy tiện như lúc ban đầu hay sao? Ta nói cho chàng biết, không có khả năng đâu! Hừ!”

Triệu Nhu khoác lên mình khí chất của công chúa, nàng nhớ tới sự lãnh đạm vô tình của Chu Cẩn Ngôn lúc trước thì liền tức giận đến căm giận bất bình.

Nhưng Chu Cẩn Ngôn không khó chịu chút nào khi đối mặt với một Triệu Nhu như thế.

Hắn nhấp miệng cười khẽ, ghé sát vào người của Triệu Nhu, cái mũi gần như chạm vào mũi Triệu Nhu, đôi mắt đen sâu như biển nhìn thẳng vào mắt Triệu Nhu, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là ta biết điều này, về sau ta sẽ nỗ lực để nàng tha thứ cho ta, vô luận nàng nói cái gì thì ta đều sẽ nghe theo nàng, như vậy có được không?”

Chu Cẩn Ngôn nói xong, nhướng mày cười, bộ dáng tự tin phối hợp với dung mạo tuấn mỹ mày kiếm mắt sáng làm loá mắt vô cùng, khiến cho Triệu Nhu xem đến tự cúi đầu khịt mũi một cái, tự trách chính mình lại là một cái nhan khống, “Đáng giận, tại sao bề ngoài của hắn lại sinh tốt đến như vậy, làm nàng nhìn thấy thì sẽ rất khó mà tức giận……”

Nàng âm thầm cúi đầu che lấp khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, Triệu Nhu chờ sau khi tâm tình bình phục lại một ít thì mới lấy hết can đảm, khoác lên mình tư thế của công chúa, kiên cường nói: “ Được, nếu phò mã đã nói như vậy thì hãy cho bổn cung nhìn thấy thành ý của phò mã đi.”

Nàng đã quyết định, nàng muốn Chu Cẩn Ngôn cũng phải nếm thử cảm giác thích một người nhưng lại bị người đó lạnh nhạt rốt cuộc là như thế nào, để xem về sau hắn còn dám lạnh nhạt như vậy với nàng nữa hay không……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK