• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

🌺1147 chữ🌺

Trong dinh thự của phủ công chúa, bọn hạ nhân và tỳ nữ đang vội vàng làm việc ở vị trí của mình, trong khi bọn họ đang bận rộn thì một vài tỳ nữ đã bước ra từ trong đại viện của nhà chính. Các nàng cầm khăn lông ở trong chậu rửa mặt, đầu cúi thấp xuống đang bước từng bước nhỏ, nhìn kỹ hơn thì còn thấy khóe miệng của bọn họ còn hơi hơi nhếch lên rồi lại cố tình mím lại, như là đang kìm lại một nụ cười nào đó.

Một tiểu tỳ nữ ôm rổ vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy thì liền tò mò hỏi người tỳ nữ lớn tuổi đang phụ trách đưa nàng đi, "Tiểu Xuân tỷ tỷ, các nàng đang cười cái gì vậy, tại sao mỗi người đều có biểu tình kỳ quái như vậy a."

Tỳ nữ bị gọi là Tiểu Xuân tỷ tỷ nhìn theo hướng tay nàng chỉ thì chợt cong miệng cười, lôi kéo nàng nói: "Không có gì, nói ngươi nhỏ tuổi cũng không hiểu đâu nên đừng hỏi nhiều nữa, chúng ta vẫn nên nhanh đưa những thứ mà quản sự cần qua đi."

"Tại sao vậy?" Tiểu tỳ nữ khó hiểu, nhìn bóng dáng của Tiểu Xuân, đuổi theo nàng lôi kéo, "Tiểu Xuân tỷ tỷ, ta muốn biết, tỷ có thể giúp ta, tỷ nói cho ta biết đi."

Nàng mở to hai mắt, năn nỉ Tiểu Xuân.

Nhưng Tiểu Xuân vẫn lắc đầu, mặc cho tiểu tỳ nữ có cầu xin như thế nào thì nàng cũng không chịu tiết lộ nửa câu.

Hai người cứ như vậy đi càng lúc càng xa, rồi dần dần biến mất ở chỗ đầu hành lang.

"A a a, đau, đau, điện hạ dùng lực nhỏ lại chút."

"Lực nhỏ là gì? Chàng đáng lắm, ai kêu vừa rồi chàng còn muốn làm hồ nháo, bị người ta chế giễu thì không nói, miệng vết thương của chàng còn bị nứt ra nữa, chàng có biết ta đã lo lắng như thế nào khi nhìn thấy chàng bị chảy máu hay không?"

Trong nhà chính, Triệu Nhu đang tức giận giúp Chu Cẩn Ngôn sắc thuốc.

Nàng nhớ lại một lần nhất thời hứng khởi vào buổi sáng nào đó, sự tình hồ nháo đã bị bọn tỳ nữ phát hiện ra manh mối, nàng liền đỏ mặt tới mang tai, hận không thể vùi đầu vào trong động.

Nghĩ đến cảnh tỳ nữ kia cười trộm là nàng lại cảm thấy xấu hổ, Triệu Nhu nhịn không được lại tăng thêm lực đạo lớn hơn nữa, ép đến mức làm cho Chu Cẩn Ngôn cũng cảm thấy đau đớn mười phần, hắn cầu xin khoan dung nói: "A! Lực nhỏ...... Lực nhỏ chút a......"

Tiếng kêu của hắn lại càng làm cho Triệu Nhu tức giận hơn, chỉ thấy nàng vỗ vào người Chu Cẩn Ngôn một cái, mắng nói: "Chàng còn biết đau à, rõ ràng là miệng vết thương vừa mới đỡ hơn được một chút, vẫn còn chưa hoàn toàn khỏi lại, vậy mà chàng đã muốn làm bậy rồi, kết quả là lại bị thương một lần nữa, thật là đáng đời chàng mà."

Vừa nói, nàng vừa dùng tay bôi thuốc cho Chu Cẩn Ngôn.

Nhìn đến những vết sẹo trên lưng của hắn, Triệu Nhu tuy mạnh miệng nhưng khi nhớ tới cảnh ngày đó Chu Cẩn Ngôn lấy thân chắn mũi tên cho nàng thì nàng lại mềm lòng.

Lúc đó trong người hắn có bao nhiêu mũi tên, nhất định là hắn đã rất đau đi.

Vuốt miệng vết thương của Chu Cẩn Ngôn, tay Triệu Nhu lại càng lúc càng chậm lại, đau đớn khi đó dường như có thể truyền đến tận sâu trong trái tim của Triệu Nhu thông qua ngón tay chạm vào miệng vết thương của nàng, trong bất tri bất giác, hốc mắt nàng liền đỏ lên.

"Điện hạ, nàng bị làm sao vậy."

Chu Cẩn Ngôn vốn đang muốn đấu võ mồm với Triệu Nhu, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Nhu, hắn một bên cả kinh hỏi, một bên chống đỡ đau đớn mà ngồi dậy, giữ chặt lấy tay của Triệu Nhu.

Triệu Nhu thấy trò hề khóc nhè của mình đã bị hắn nhìn thấy thì nàng liền vội vàng lau khóe mắt, cố gắng ngăn những giọt nước mắt sắp rơi xuống.

"Còn không phải là tại chàng hay sao, chàng muốn thể hiện cái gì chứ, dùng thân thể để chắn mũi tên thì rất là lợi hại hay sao? Chàng có biết là ta đã sống như thế nào sau khi chàng ngất xỉu ba ngày ba đêm không?" Hốc mắt hồng lên, nàng sợ hãi khi nhớ tới cảnh đó, nước mắt Triệu Nhu rốt cuộc cũng không ngăn được mà trào ra, "Nếu chàng mà có bất trắc gì thì ta cũng không muốn sống nữa......"

"Ta......" Thấy nước mắt của Triệu Nhu rơi xuống, trong lòng Chu Cẩn Ngôn liền rối thành một đoàn, hắn vội vàng ôm nàng vào trong lòng rồi trấn an, " Nàng nói bậy cái gì vậy, không phải là bây giờ ta vẫn còn đang rất tốt hay sao? Ta không bị gì cả, mọi chuyện đã ổn rồi."

Có lẽ là sự trấn an của Chu Cẩn Ngôn đã có tác dụng nên Triệu Nhu đang dựa vào cổ của Chu Cẩn Ngôn cũng dần dần bình phục lại cảm xúc.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng giữ chặt tay của Chu Cẩn Ngôn rồi từ từ nắm chặt bàn tay lại "Sau này chàng không được phép hành động như vậy nữa, thứ ta cần chính là một phò mã sẽ đi cùng ta cả đời, chứ không phải là một thị vệ chỉ biết bảo vệ ta, chàng hiểu không? Nếu như chàng không còn thì ta tồn tại cũng chẳng còn có ý nghĩa gì cả."

Sự run rẩy trong tay khiến cho Chu Cẩn Ngôn cũng cảm thấy đau lòng, hắn nắm chặt bàn tay lại rồi nắm chắc lấy bàn tay nhỏ xinh của Triệu Nhu, gật đầu nhìn về phía Triệu Nhu, sau đó nhẹ dán gương mặt của mình lên trên trán của nàng, ôn nhu nói: "Tuân mệnh, ta đã biết, thưa điện hạ."

"Ừm."

Triệu Nhu khịt mũi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nàng gắt gao dựa chặt vào người Chu Cẩn Ngôn.

Giờ khắc này, trái tim của bọn họ đã gần nhau hơn bao giờ hết.

Mọi thứ thật bình yên, khiến cho trái tim người ta tràn ngập một cảm giác ngọt ngào...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang