🌺1348 chữ🌺
Bầu trời xanh thẳm, thảo nguyên rộng lớn, Triệu Nhu mặc một thân kỵ trang màu đỏ lửa, đi một đôi ủng da nai nhỏ, cưỡi một con ngựa đen bờm trắng, nàng đang chạy dọc theo một dòng suối nhỏ trong vắt.
Nàng cười đón gió chạy như bay, cảnh sắc nàng đi qua đẹp không sao tả xiết, giữa vùng đất rộng lớn vào giờ phút này phảng phất như chỉ có mình nàng, khiến cho nội tâm nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Một người một ngựa cứ như vậy chạy băng băng suốt quãng đường dài, mãi cho đến khi Triệu Nhu cưỡi ngựa vượt qua một dòng suối và một đồi núi nhỏ thì nàng mới dừng lại nghỉ ngơi vì mệt mỏi.
“Hu ─” nàng kéo dây cương dừng ngựa lại, nhìn tiểu hắc mã đang quay tại chỗ, nàng vuốt ve bờm của nó, mỉm cười nói: “Ngựa nhỏ, ngươi vất vả chạy lâu như vậy nên chắc đã mệt mỏi rồi đi? Tới, để ta lấy thức ăn cho ngươi ăn.”
Triệu Nhu vuốt bờm tiểu hắc mã, nói xong, nàng duỗi tay vào một cái túi nhỏ buộc ở trên con ngựa, lấy ra một nắm đậu, muốn cho tiểu hắc mã ăn.
Đậu vừa được lấy ra, không đợi nàng cho ăn thì sau đồi núi liền truyền đến một tiếng vó ngựa, theo sau có một người cưỡi một con ngựa băng qua đồi núi nhỏ, đi đến trước mặt của Triệu Nhu.
“Điện hạ, nàng chơi có vui không?”
Người đến chính là Chu Cẩn Ngôn, chỉ thấy hắn mặc một thân võ bào màu tím đen mềm nhẹ, eo thắt dây lưng, thúc chân nhung quần, tôn lên dáng người cao thẳng của hắn, làm cho hắn càng thêm oai hùng bất phàm.
“ Chàng tránh ra, chàng không xuất hiện ở chỗ này thì ta sẽ rất vui.”
Đối mặt với Chu Cẩn Ngôn dường như đang lấy lòng và mỉm cười dò hỏi, Triệu Nhu trừng mắt nhìn hắn một cái, không cảm kích chút nào, nàng xoay đầu đi, chuyên tâm cho ngựa ăn, không thèm để ý đến Chu Cẩn Ngôn.
“Điện hạ.” Chu Cẩn Ngôn vẻ mặt xấu hổ sờ sờ mũi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải lựa chọn da mặt dày, ăn vạ ở bên người Triệu Nhu, lẳng lặng nhìn nàng cho ngựa ăn.
Triệu Nhu đang cho ngựa ăn, nàng liếc mắt nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn vẫn không chịu rời đi thì liền hừ một tiếng, tiếp tục cho ngựa ăn, cũng không định nói thêm gì nữa.
Lý do nàng lạnh nhạt với hắn cũng rất là đơn giản, sau ngày tết Thượng Nguyên hôm đó, rõ ràng là sẽ có một bầu không khí tốt để nâng cao tình cảm.
Nhưng Chu Cẩn Ngôn đã thực sự làm phá hỏng bầu không khí này, thừa dịp nàng say rượu mà làm bậy với nàng, còn không kiêng nể gì mà cho nàng giao hoan trước tấm kính, hắn quả thực là rất quá đáng mà.
Nếu nàng không nhân cơ hội này mà giáo huấn hắn một chút thì khẳng định là về sau hắn sẽ đá luôn lên cái mũi của nàng, càng thêm không kiêng nể gì, đến lúc đó thì cuộc sống của nàng sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Nhu liền tức giận trong lòng, quay đầu đi không thèm nhìn Chu Cẩn Ngôn, hừ một tiếng, đánh ngựa rời đi.
“Điện hạ! Chờ ta.”
Thấy Triệu Nhu đột nhiên hừ một tiếng rồi rời đi, Chu Cẩn Ngôn cũng chạy nhanh theo sau nàng.
Triệu Nhu cưỡi ngựa chậm rãi di chuyển, nàng ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng nói: “Chàng đừng đi theo ta, ta đi giải sầu.” Ý đồ muốn đuổi hắn đi.
Chu Cẩn Ngôn như là không nghe thấy nửa câu đầu, hắn phi ngựa đồng hành cùng Triệu Nhu, kéo lấy mã cương của nàng, cười nói: “Điện hạ muốn giải sầu, ta biết ở gần đây có một chỗ tốt, không bằng để ta đưa điện hạ đi?”
Hôm nay có thể đến đây, tất cả đều là do sự an bài của Chu Cẩn Ngôn, vì để xoa dịu tính khí của Triệu Nhu và cầu xin nàng tha thứ, hắn đã bí mật trộm đưa nàng chạy ra khỏi kinh thành để cưỡi ngựa giải sầu.
Triệu Nhu thấy hắn kéo chặt dây cương của nàng thì liền lập tức kéo trở về, “Không cần, ta sẽ tự mình đi.” Nàng bĩu môi, không cho Chu Cẩn Ngôn một chút mặt mũi nào.
Lần này nàng quyết tâm muốn cho hắn biết là nàng đã tức giận như thế nào, dù hiện tại nàng có thoải mái đi chăng nữa thì hắn cũng không thể không màng đến thể diện của nàng, làm bậy với nàng a.
Da mặt đều ném hết.
Nhìn Chu Cẩn Ngôn, Triệu Nhu càng nghĩ càng tức giận, nàng bắt lấy cương ngựa, tính toán muốn rời đi.
Nhưng không ngờ, con tiểu hắc mã mà nàng định bước lên lại đột nhiên không nghe lời, cho dù nàng có kéo cương ngựa như thế nào thì tiểu hắc mã vẫn không chịu nhúc nhích, thậm chí nó còn còn dụi đầu vào con ngựa mà Chu Cẩn Ngôn đang cưỡi, bộ dáng trông cực kỳ thân mật.
“Con ngựa nhỏ, ngươi bị làm sao vậy.”
Triệu Nhu hoang mang, Chu Cẩn Ngôn lại đột nhiên lên tiếng, che giấu một nụ cười mừng thầm, hắn vô cùng đứng đắn mà giải thích: “Điện hạ có điều không biết, hai con ngựa này chính là một đôi, tình cảm rất tốt, mỗi khi có cơ hội thì bọn chúng sẽ ở bên nhau, rất khó mà tách ra. Hiện tại xem ra là ngựa của điện hạ không muốn rời đi rồi, không bằng điện hạ hãy cho ta đi cùng với nàng đi.”
Thế mà hắn lại dùng tới chiêu này.
Triệu Nhu nghe thấy Chu Cẩn Ngôn nói như vậy, nàng lập tức liền biết là tất cả những điều này đều là do hắn giở trò quỷ, nhất thời cả người nàng đều cảm thấy không thoải mái.
“Chàng……” Nàng nhướng mày, lồng ngực phập phồng vì tức giận, nàng vốn định dứt khoát xuống ngựa rời đi, làm cho Chu Cẩn Ngôn không thể thực hiện được, nhưng tưởng tượng đến việc đi bộ thì Chu Cẩn Ngôn vẫn có thể đuổi kịp thì nàng liền lập từ bỏ ý định này.
“Được, đi cùng thì đi cùng, đi thôi, đi đến nơi mà chàng đã nói.”
Rơi vào đường cùng, Triệu Nhu không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn nên đành phải lựa chọn thỏa hiệp, đồng ý với yêu cầu của Chu Cẩn Ngôn, để hắn đi cùng với nàng.
Chu Cẩn Ngôn nghe vậy, mặt hắn liền giãn ra cười nói: “Được, được. Điện hạ có mệnh, ta tự nhiên sẽ phục tùng theo nàng.” Khi hắn nói chuyện còn làm quyền, bộ dáng cố tình đứng đắn và hài hước chọc cho khóe miệng Triệu Nhu hơi nhếch lên.
“Được rồi, chúng ta đi nhanh đi, chàng đừng làm loạn nữa.”
Nhìn bộ dáng Chu Cẩn Ngôn hao hết tâm tư lấy lòng nàng, Triệu Nhu mím khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt nàng trở nên trịnh trọng, vội vàng đi nhanh với Chu Cẩn Ngôn.
Muốn nàng tha thứ sao, nào có đơn giản như vậy.
Nhìn bóng lưng Chu Cẩn Ngôn một bên cưỡi ngựa, một bên duỗi tay lôi kéo ngựa về phía trước, Triệu Nhu ra vẻ hung ác mà hung hăng nhìn hắn một cái, sau đó nàng mỉm cười, không biết là nghĩ tới thứ gì, nàng nhìn bóng dáng của Chu Cẩn Ngôn rồi trộm cười khẽ lên.