🌺1297 chữ🌺
Tiếng pháo hoa vang lên trong từng hộ gia đình, cái rét lạnh của ban đêm được xua tan bởi đám người náo nhiệt, lúc này đang là ngày tết, bá tánh kinh thành sẽ nghênh đón một khoảng thời gian thư thái và vui vẻ nhất trong năm.
Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn cũng dựa theo phong tục để ăn cơm đoàn viên cùng với người nhà lần lượt ở Chu phủ và hoàng cung, bọn họ sẽ cùng nhau ăn tết.
Trong những ngày tết, ngày mà Triệu Nhu mong chờ nhất chính là ngày mười lăm tháng giêng, ngày tết Thượng Nguyên.
Vào ngày đó, những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc sẽ được treo cao ở kinh thành, từng nhà sẽ giăng hoa kết đèn, ngay cả triều đình cũng sẽ đặc chế các loại đèn lồng khác nhau để tham dự, cùng thưởng thức với người dân.
Tất cả bá tánh đều sẽ ra cửa để ngắm đèn dạo phố vào buổi tối hôm nay, nhét đầy toàn bộ các con đường lớn bé trong kinh thành, trình độ náo nhiệt có thể nói là nhất cả năm.
"Điện hạ hãy cẩn thận, có quá nhiều người nên nàng phải đi chậm một chút.."
Đám người chen chúc trên đại lộ đông đúc, Chu Cẩn Ngôn bị Triệu Nhu kéo đi về phía trước.
Rõ ràng là nơi nào cũng đông người, gần như không còn không gian để xê dịch, nhưng Triệu Nhu vẫn cứ bước đi như bay, lôi kéo Chu Cẩn Ngôn nhanh chóng bay xuyên qua đám người, làm Chu Cẩn Ngôn sợ tới mức vội vàng nhắc nhở nàng, muốn Triệu Nhu đi chậm lại để tránh bị đi lạc.
Hôm nay, vì để thuận tiện hơn nên bọn họ đã mặc thường phục ra ngoài, bên cạnh cũng chỉ mang theo vài tên hộ vệ đắc lực, nên nếu như Triệu Nhu mà tách ra thì lúc đó tìm người sẽ rất là phiền phức.
Hơn nữa, Chu Cẩn Ngôn cũng không yên tâm nếu như bị tách ra khỏi Triệu Nhu ở nơi biển người mênh mông này, vạn nhất nếu mà có phát sinh chuyện gì nguy hiểm thì sẽ không xong.
" Chàng sợ gì chứ, ta quen với nơi này nên sẽ không có chuyện gì đâu, đi, ta mang chàng đi tới một nơi, đi chậm thì sẽ không còn kịp nữa." Triệu Nhu cười, quay đầu nhìn Chu Cẩn Ngôn một cái.
Nàng trời sinh mê chơi, vào tết Thượng Nguyên mỗi năm đều cải trang ra cửa để cùng vui chơi với mọi người, thậm chí nàng còn tự mình khám phá ra những điểm tham quan độc đáo với tầm nhìn đẹp đẽ, thưởng thức được biển đèn và pháo hoa ở kinh thành phồn hoa náo nhiệt.
Trước mắt, nàng đang muốn mang theo Chu Cẩn Ngôn chạy tới nơi đó, nàng sợ nếu như bọn họ đi quá chậm thì sẽ bị bỏ lỡ khoảnh khắc náo nhiệt nhất trong kinh thành.
"Chàng nhanh lên, nếu chậm quá thì chúng ta sẽ không thể nhìn thấy thứ gì đâu." Triệu Nhu nắm tay Chu Cẩn Ngôn, bước nhanh đi về phía trước.
Khuôn mặt nhỏ của nàng đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng vì ở trong đám người xô đẩy, má của nàng còn vì đám người chen chúc mà khiến cho da thịt trắng nõn của nàng hiện lên một vệt ửng đỏ rõ rệt, Chu Cẩn Ngôn ở một bên nhìn thấy cũng đành bất đắc dĩ, Triệu Nhu hành động giống như một tiểu hài tử, một bên lại bởi vì nàng tươi cười và tiếng cười của nàng mà không khỏi cùng nhau mỉm cười.
Đối với Chu Cẩn Ngôn mà nói, Triệu Nhu vào giờ phút này giống như là nắng gắt vào đông, khiến cho hắn dù đang trong tiết trời rét lạnh của cuối đông đầu xuân thì cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Cảm xúc khẩn trương ở trong lòng cũng bị nụ cười của nàng làm cho xua tan đi, làm Chu Cẩn Ngôn cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không thể hiểu được mà dung nhập với bầu không khí vui mừng này, "Được Được, ta đã biết, ta sẽ đi nhanh hơn, nhưng điện hạ nhất định phải nắm chặt lấy ta, đây là vì sự an toàn của nàng."
Chu Cẩn Ngôn vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Triệu Nhu.
Bàn tay của nam nhân rộng lớn vô cùng, chặt chẽ bao bọc lấy bàn tay ngọc bích nhỏ xinh của Triệu Nhu. Triệu Nhu liếc mắt một cái nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Cẩn Ngôn, sau đó lại nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, xinh đẹp cười nói, " Ta đã biết."
Sự quan tâm của Chu Cẩn Ngôn làm cho Triệu Nhu cảm thấy vui mừng không giải thích được, sau khi nàng trả lời xong, môi nhỏ cong lên muốn kéo Chu Cẩn Ngôn đi tiếp.
Nhưng không ngờ nàng còn chưa đi được vài bước, cách đám người không đến mấy cửa hàng thì đột nhiên một tiếng ầm vang lên, trong phút chốc, lửa cháy ngập trời, đám người thét chói tai, toàn bộ đường phố lâm vào một mảnh hỗn loạn.
"Điện hạ cẩn thận!"
Tiếng nổ mạnh vang lên, Chu Cẩn Ngôn ngay lập tức liền kéo Triệu Nhu vào trong lòng ngực của mình, dùng thân thể bảo vệ xung quanh nàng, tránh cho nàng bị thương bởi những vụn gỗ tán vẩy ra và tia lửa.
"Chạy mau a! Đi mau! Đi mau!"
Các bá tánh bị vụ nổ bất ngờ làm cho hoảng sợ, đám người hoang mang lo sợ không rõ đã xảy ra chuyện gì bắt đầu xô đẩy nhau bỏ chạy.
Đám người xôn xao và chạy trốn đã ngăn cách Chu Cẩn Ngôn bọn họ với thị vệ của phủ công chúa, mấy lần Chu Cẩn Ngôn muốn vẫy tay để nhờ người tới cứu, nhưng lại bị đám người hoảng loạn đẩy ra càng xa hơn.
"Điện hạ không sao chứ?"
Rơi vào đường cùng, Chu Cẩn Ngôn chỉ có thể chuyên tâm bảo vệ Triệu Nhu trước, cũng mang theo nàng chạy theo đám đông người chạy nạn.
Triệu Nhu đầu tiên là bị dọa ngây người, nhưng nàng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nắm lấy tay Chu Cẩn Ngôn kéo đi, lắc đầu đáp: "Ta không sao, ta có thể tự mình đi được. Chính chàng phải cẩn thận một chút, để ý đường đi, đừng để bị người khác đẩy ngã, trước tiên chúng ta hãy đi vào ngõ nhỏ trước, tránh bá tánh đi."
Triệu Nhu không hoảng sợ khi gặp phải chuyện này, sau khi ổn định lại tâm trí xong, nàng nhanh chóng kiến nghị với Chu Cẩn Ngôn là hãy tìm một nơi để tránh khỏi đám đông trước.
Nhìn thấy Triệu Nhu không bị thương mà còn rất bình tĩnh, tâm tình đang khẩn trương của Chu Cẩn Ngôn cũng buông xuống, tay kéo Triệu Nhu lại gần hơn, gật đầu nói: "Được, ta nghe nàng, chúng ta chạy đến nơi đó, nơi đó ít người."
"Ừm."
Triệu Nhu nhìn theo hướng ngón tay của Chu Cẩn Ngôn, sau đó quay đầu lại cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, gật đầu thật mạnh.
Hai người cứ như vậy đi dọc theo đám đông mãnh liệt đang đi ở phía trước, chạy được một lúc thì rốt cuộc mới tìm thấy một con hẻm nhỏ trong khoảng trống, cả hai cùng đi vào rồi trốn......