Năm nay là năm thứ ba cô về nước và là lần đầu tiên cảm nhận rõ sự nghiệp đang vào guồng. Trước đó vấp phải một lần bí ý tưởng, tranh bị kẹt giữa chừng, làm sao cũng chẳng thấy hài lòng, đi hóng gió giải khuây cũng vô ích, có lúc xì trét đến độ cô mém hẹn khám bác sĩ. Bấy giờ, một cộng sự từng hợp tác hỏi rằng liệu cô có nhận đơn lẻ không, cô dọn đi tấm canvas trong chả ra hình thù gì với vẻ mặt ó đăm, gật đầu nhận. Đây không phải lần đầu cô nhận sô kiểu này. Thỉnh thoảng ngoài các dự án độc lập, cô cũng nhận đơn đặt hàng riêng, giống như tự đặt mục tiêu khiêu chiến, song song đó, Giang Miểu cũng thích quá trình cộng tác với người khác. Đối với cô, giao tiếp dễ khơi dậy cảm hứng.
Nhưng cô chưa từng nghĩ người đến lại là Edwin.
Cả ba gặp mặt tại studio của Giang Miểu. Lẽ dĩ nhiên người giới thiệu không biết hai người quen nhau, tử tế làm nhiệm vụ mào đầu. Giang Miểu xấu hổ đến mức dáng ngồi gượng cứng —— cô không rõ thái độ của vị khách này nên nụ cười nhạt nhoà hơn dĩ vãng. Trông Edwin, người mặc bộ tây trang giản dị và áo lông cổ lọ đối diện, cũng đang ngồi nghiêm chỉnh hết mực. Tay cò không để ý, bàn giao xong xuôi, biết Giang Miểu có thói quen tìm hiểu một đối một với khách hàng, người nọ lịch sự chào tạm biệt và rời đi, không gian còn mỗi hai người.
Lúc này hỏi “Cậu có khỏe không?” thì hèn quá, Giang Miểu uống hớp trà, mở lời trước: “Nghe nói cậu định trang trí nhà?”
“Đúng vậy, đặt trong phòng ngủ hoặc phòng khách, đừng lớn quá.” Anh lấy ra kẹp giấy, có vài tờ mỏng, “Tôi muốn lấy cái này làm chủ đề.”
Lần nữa nghe thấy giọng nói của Edwin khiến cô mất mát thoáng chốc. Đã nửa năm kể từ lúc thư từ lần cuối, Edwin – người luôn luôn báo cáo từ chuyện bé đến lớn – không hề hé nửa chữ về chuyện tới Trung Quốc. Nhân lúc nhận tài liệu, cô nhìn cậu, có lẽ do khung xương, lúc Edwin vô cảm sẽ lộ rõ vẻ sắc lạnh. Dáng dấp cậu chẳng mấy thay đổi, nhưng về mặt khí chất rất đỗi diệu kỳ. Trông thấy cậu vào cửa, Giang Miểu bật nghĩ “Cậu trưởng thành rồi”, so với hồi năm hai để tóc dài nuôi râu, cậu chưa từng mang lại cảm giác thế này.
Lần đầu tiên, cô cảm nhận được người mình từng tỏ tường ý đồ lẫn tình cảm đã đổi thay, dầu tận mắt nhìn thấy đối phương, cô cũng không đoán ra ý định của cậu. Hoặc giả cậu rắm rối lắm.
Việc công xử theo phép công, cô liều mạng cảnh tỉnh chính mình, chăm chú đọc nội dung trên tay. Vài trang đầu là hình chụp một căn hộ có tông trắng kem và ghi, trông mới tinh và trống hoác, trừ đồ nội thất cơ bản thì không có gì thừa thãi. Giở ra sau, trên giấy in truyện ngắn《The heart of a Broken Story》của Salinger:
“….. Yêu em là điều duy nhất quan trọng với tôi, quý cô Lester. Có người cho rằng tình yêu là tình dục, là hôn nhân và nụ hôn lúc 6 giờ sáng cùng một đám nhóc tì. Có lẽ điều đó đúng, thưa cô Lester. Nhưng, em biết tôi nghĩ thế nào không? Tôi nghĩ, tình yêu là cái chạm tay nhưng không dừng ở cái chạm ấy.”
Bản gốc tiếng Anh: Loving you is the important thing, Miss Lester. There are some people who think that love is sex and marriage and six-o’clock kisses and children, and perhaps it is, Miss Lester. But do you know what I think? I think that love is a touch and yet not a touch.
Bản chuyển tiếng Trung: “……爱你是我唯一重要的事,莱斯特小姐。有人认为爱是性是婚姻是清晨六点的吻是一堆孩子,也许真是这样的,莱斯特小姐。但你知道我怎么想吗?我觉得爱是想触碰又收回的手。”
Đầu ngón tay của Giang Miểu dừng tại câu nói này.
Gần như bằng trực giác, cô mở cuốn sổ cầm tay tốc ký ý tưởng: Một ngón trỏ chỉa về phía trước, bàn tay dè dặt muốn chạm vào bọt biển, gần như chạm tới nhưng tích tắc lại bóp phải hư không. Cô nghĩ ngợi rồi gạch bỏ ghi chú “thạch cao”, đổi thành “cẩm thạch”.
Khi làm việc Giang Miểu rất tập trung, hồn nhiên không nhận ra Edwin đang nhìn mình chằm chằm. Trên thực tế, dù phát hiện, cô cũng không dám ảo tưởng sức mạnh, chỉ cho rằng cậu coi trọng tác phẩm.
Cô cho cậu xem bức vẽ, nêu ý tưởng và dò hỏi ý kiến của cậu. Dường như Edwin rất hài lòng với sáng kiến điêu khắc này, vẻ mặt dịu đi hẳn. Hai người đứng đắn bàn bạc, tất yếu quay về thinh lặng, nhưng Edwin không có ý rời đi, Giang Miểu rối bời, dợm đi pha ấm trà để xoa dịu bầu không khí. Di động của Edwin đang tối chợt sáng lên. Anh liếc nhìn thông báo, nói “Xin lỗi”, chực tắt màn hình. Ngón tay chạm vào nút “Home”, điện thoại tự động mở khóa. Giang Miểu liếc mắt, nhìn thấy bức tranh quen thuộc.
Đối với người nghệ sĩ, mỗi tác phẩm đều được ví như đứa con của mình, người mẹ có thể thân thuộc với đứa trẻ tới mức nào? Dĩ nhiên nhìn vài bộ phận thôi cũng nhận ra, huống chi cô là kẻ thiên vị.
Nội một góc phóng to mấy cỡ nhưng cũng đủ để Giang Miểu nhận ra hình nền trang chủ của Edwin là bức《Thu Muộn》do cô sáng tác. Cho đến nay, bức hoạ này có thể xem như tác phẩm tâm đắc nhất của cô. Lần đặt bút ấy mang theo niềm say sưa sôi trào chưa chưa từng có, đằng đẵng không ngơi dốc lòng một hơi 30 tiếng, không có bất kì chỉnh sửa nào. Tuy nhiên, cho tới nay,《Thu Muộn》mới chỉ ra mắt một lần trong triễn lãm cá nhân của cô.
Thậm chí cô không thèm che giấu nỗi kinh ngạc khi nhìn cậu.
Tay Edwin hãy còn đặt trên nút tắt, vỏn vẹn một giây, anh nhìn cô như thể từ bỏ một quyết định hệ trọng nào đó.
Khoảnh khắc ấy, chợt nhiên Giang Miểu vỡ lẽ.
Cô đổi tư thế, trông thì ngay ngắn nhưng bàn chân phải dưới gầm bàn đã cởi giày, cọ vào ống quần cậu, lần lên trên.
Hơi ấm truyền tới cách lớp tất chân khiến Edwin căng mình sượng ngắc.
“Tôi có thể nhận một nụ hôn không?” Cô hỏi bằng tiếng Đức, với điệu bộ tự tin và kiêu ngạo quen thuộc.
Chợt hận thù mấp mé trỗi dậy trong trái tim Edwin.
Chú thích:
— Câu cuối trong truyện《The heart of a Broken Story》viết: “Trong chuyện “trai gặp gái”, bao giờ cũng nên là phái nam chủ động.”
In a boy-meets-girl story the boy should always meet the girl.