Vài ngày sau, Giang Miểu gặp bà Thành để báo việc đổi nhà. Cô định thay căn ba Giang cho thành căn hộ cao cấp tại trung tâm thành phố. Bà Thành dò hỏi yêu cầu và kế hoạch của hai người, đồng thời đưa một căn hộ áp mái hướng ra sông đang quy hoạch, hồi ấy bà giữ cho mình vì hết sức vừa ý nó. Về phần biệt thự, cô một mực không nhận, cứng rắn bảo rằng ông có đưa đến cô cũng đẩy ra, cuối cùng quyết định để bà quản lý hộ, cách giải quyết thì để mai mốt tính sau.
Giang Miểu cầm ảnh lên xem. Nói chung không cần cải biến nhiều. Tuy miệng hay bảo đời ai sống phần người nấy, nhưng cân nhắc đến việc con gái mình lâu lâu đến ở, từ ban đầu bà Thành đã tham khảo ý kiến trang trí với con. Sau khi thảo luận, Giang Miểu và Edwin chỉnh lại mấy chỗ, đếm ngày tháng, độ thu là có thể dọn vào.
Dời nhà diễn ra vào cuối tháng Mười. Edwin phát nước cho từng nhân viên chuyển nhà, đứng ở cửa cảm ơn và tiễn họ về. Căn hộ có mấy ban công hướng ra sông, Giang Miểu đang chuyển cây trúc ra khoảnh lớn nhất. Edwin dời chậu Monstera ở giữa đường vô góc, mở ra con đường trống thông ra cửa ban công rộng thoáng. Ánh tà dương hệt thứ bột vàng nghiền mịn, vẩy lên mặt sông một vẻ, thoa lên mặt người lại là một vẻ khác. Anh ngây người, e rằng đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh giấc thấy mình chăn đơn gối chiếc nơi phố thị lạnh lẽo, làm bạn với màn đêm vô tận. Giang Miểu cười anh, “Ngớ ra làm gì, còn không tới giúp một tay?” Anh còn đứng hình, Giang Miểu hứng miếng trước trong chậu hắt lên mặt anh, anh giật mình ngả người ra sau. Edwin ôm cô không nói lời nào, Giang Miểu không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô cảm thấy bất kì lời nào vào lúc này mong manh làm sao. Cô lặng im bên anh, thật lâu sau lại vùi vào vòng tay anh.
“Edwin?”
“Hửm?”
“Chúng mình có nhà rồi.”
Anh không đáp, cô cũng ứ giận.
“Tốt quá đi.”
“Ừm.” Edwin bảo.
Hiếm hoi Giang Miểu không nhân cơ hội trêu anh là trẻ con. Giọng anh nghẹn âm mũi, Giang Miểu vờ vô ý vuốt hai lần vỗ về lưng anh.
“Đi thôi, vào dọn đồ nào.”
“…… Ừm.”
Trời đất bao la, bữa cơm là nhất. Thứ cần dùng tức thì đều được cô dồn vào hai thùng, Giang Miểu mở một thùng rồi ngả lưng trên sô pha, cô gọi pizza, riêng Edwin đặt phần salad cá hồi. Cô liếc anh, sau khi lấy số đo, Edwin còn chú ý giữ dáng hơn cả cô. Giang Miểu nghỉ ngơi, Edwin tiếp tay sửa sang đồ. Chẳng phải tháo lắp gì nhiều, hầu hết đồ đạc trong nhà đều mới tinh. Công ty chuyển nhà phục vụ tận tâm, những thứ Giang Miểu một mực muốn chuyển đã được xếp đúng vị trí, mấy món lặt vặt cũng được phân loại rõ. Edwin cất đồ vào tủ, lâu lâu hỏi ý Giang Miểu. Khi thoảng hai người không cần đối thoại, hệt như có thần giao cách cảm, anh giơ thứ gì là Giang Miểu sẽ dời mắt khỏi màn hình đặng chỉ chỗ để. Có thứ chưa biết đặt đâu, cô bèn chỉ mặt bàn, đặt lên đó trước, sau này hẵng tính.
Dùng bữa xong, Giang Miểu lấy chiếc đèn bàn tráng men từ thùng giấy có ghi “Đồ dễ vỡ”, tháo bọc xốp sang bên rồi hớn hở đặt vào phòng làm việc. Edwin ôm sách, tay còn lại bưng chậu mâm côi, bước đằng sau dặn cô đi chậm thôi. Thùng quần áo không vội sắp xếp, thứ lấy ra cuối cùng là máy quay đĩa – một món đồ cổ Giang Miểu tìm được, người bán còn đặc biệt viết cho cô cách hướng dẫn sử dụng. Trong phòng ngủ, Edwin ngồi bệt đất, thử điều chỉnh máy quay đĩa, trong khi Giang Miểu đọc bản viết tay. Cô sở hữu một chồng đĩa than, ngoài những bản đào được từ cửa hàng băng đĩa, còn có những album cô đặc biệt nhờ người tổng hợp bản ghi. Xem xong, Giang Miểu lấy một đĩa ra đặt lên đó. Tiếng kèn kẹt dần dà đưa câu “If I believe you….” chảy ra. Edwin và Giang Miểu nhìn nhau, anh đứng dậy vuốt phẳng bộ đồ, khom người bày thế.
“Will you dance?” (Tạm dịch: Em nhảy chứ?)
*
Edwin ôm lấy Giang Miểu, hai người áp trán, trông hệt cuộn tơ vò xoắn bện triền miên. Nhảy rồi nhảy, những ngón tay gảy phím đàn trên da thịt dần lần xuống, anh vuốt eo cô, Giang Miểu hiểu ý, chiếm quyền làm chủ đẩy anh đến mép giường.
Anh trao những chiếc hôn dày đặc, trái lại Giang Miểu tay chân mau mắn lột áo anh, khuôn miệng bé xinh hết cắn rồi liếm cằm. Giang Miểu lấy bịt mắt đeo cho anh. Giang Miểu ghé ngồi trên người anh, cắn loạn toàn thân, Edwin dựa vào trí nhớ mò mẫm phía dưới, rờ tới động mật, ngón tay moi nới, chạm đến một chỗ, Giang Miểu rít ra tiếng, cô bấu chặt cánh tay anh, kẹp lấy bàn tay to. Edwin sờ tới lênh láng nước nôi, Giang Miểu móc dây thun cởi quần anh, Edwin thẳng người muốn cô, nhưng đụng vào khoảng không. Giang Miểu không thuận theo ý anh, vòng ra đằng sau dán lên, một tay kẹp đầu v*, một tay đánh vòng xuống rốn, thỉnh thoảng ấn mấy lần. Thấy Edwin sắp tháo khăn bịt mắt, Giang Miểu lanh lẹ bám lấy tay anh còn bản thân chuyển vị trí, lưỡi cô liếm láp qua lại giữa hai chân Edwin, không quên bấu mông chàng trong khi mút quy đầu. Cây hàng thức tỉnh, Giang Miểu dùng tay khoanh lại gốc rễ, dần dần tuốt lên trên, khi đến đỉnh, cô dùng lòng bàn tay khẽ xoa quy đầu, lại dọc theo khe mũ loát xuống. Từ từ đẩy nhanh tốc độ, mặt mày Edwin đỏ bừng, phát tiếng hừm hừ, cuốn váy Giang Miểu lên, cởi khoá yếm, bóp vú mạnh bạo, cái tay khác tách mông cô, ra vào loạn xà ngầu như muốn chọc vào từ đằng sau. Giang Miểu tự giác cởi váy, gom cặp vú lại để anh bóp thoả tay, lỗ tiểu ứa ra ít tinh dịch, cô dùng ngón tay anh quét lên người mình, rồi hôn lên đầu ngón tay ấy.
“Thấy cưng ghê.” Toàn thân thừa mỗi vớ, cô dùng ngón chân đi kẹp nó, nhanh chóng làm đằng trước ướt rượt.
Edwin thở hào hển sấn tới đòi hôn, cô thủng thẳng cởi vớ, chống tay đè anh lên giường.
“Rên đi, Edwin.” Dứt lời, cọ mình lên cây cán sáng ánh nước.
Nguồn nhiệt đến gần, cầm lòng không đậu Edwin húc người lên, Giang Miểu nhanh nhảu rụt đi, lặp lại lần nữa, “Rên cho em nghe.”
Anh thẹn đến mức đỏ rần cả người, “chú chim” gồng gân xanh.
“Giỏi quá.” Cô cắn bẹn đùi anh.
Lại bắn phát nữa, Giang Miểu thè lưỡi liếm đi chỗ nhiễu ra, đánh vòng dưới gốc.
“Anh trai cừ quá, thèm ông xã tiến vào, ưm.” Cô khẽ cười thốt lời cợt nhả.
Edwin thở hắt ra, sau cùng trầm thấp rên thành tiếng.
Giang Miểu vừa lòng, xoay người ngồi đưa lưng về phía anh, nuốt lấy cây hàng nhún mông.
Sau khi tiến vào, Edwin tháo bịt mắt. Anh bế cô lên áp vào cửa kính sát đất, đôi tay ghìm lên đỉnh đầu, toà nhà văn phòng đối diện hãy sáng đèn, tuy cách con sông nhưng Giang Miểu vẫn căng thẳng lắm.
“Bị thấy đó.” Cái lạnh của thuỷ tinh ập vào nửa người trên, cô hoảng hốt cố dỗ anh.
Edwin phớt lờ, lật người cô lại tiếp tục thụt ra đút vào.
Giang Miểu không thể vùng thoát, cô gồng huyệt, thách thức nhìn Edwin.
“Hôm nay tốt nhất là anh chịch em tơi bời ở đây đi.”
Anh không trả lời, nhéo mạnh cằm cô, ngậm lấy đầu lưỡi, chọc đến mức nước miếng giàn giụa.
龟背竹 – Monstera: cây trầu bà Nam Mỹ
金合欢Acacia farnesiana: cây keo ta, mâm côi