Trong những ngày này, Hắc Ưng hầu hạ cả hai bên, hắn ta thấy Thẩm Giới rất để ý đến chuyện nữ tử kia bị thương cho nên mọi chuyện đều tự đi làm. Hắn ta biết rằng, dù Vương phi chính hiệu vẫn còn lưu lạc ở ngoài chưa rõ sống chết, nhưng e là Vương phủ đã có một vị Trắc phi nương nương trước rồi.
Nhưng cũng không khả năng, cô nương này trông cũng mỹ nhân đấy nhưng nhìn cách ăn mặc sợ là chỉ xuất thân thì nhà thường dân, để nàng ở bên cạnh Tiểu vương gia cùng lắm chỉ có thể làm thị thiếp.
Sau khi Thiên tử cưỡi Hạcvề Tây Thiên, Vương gia sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, đến lúc đó cô nương này sợ cũng không phong được làm mỹ nhân.
Nhưng nàng nhận được chiêu đãi như một nữ tử canh cửa như thế kia cũng có thể nói, nàng tu mấy đời mới có phúc như thế đấy.
Quang Ảnh nhận lệnh tiếp tục tìm thiên kim của Thừa tướng ở khắp nơi trên đất Tây Cương, nhưng hắn ta có đào đến ba thước đất cũng công cốc. Trong thời gian gần đây, thiếu niên quyết đoán một một làm một nói hai làm hai tự nhiên thấy buồn rầu và uất ức, đành đi tìm Hắc Ưng đổi công việc của hắn ta với Ám Ảnh.
Mà thật ra, bên chỗ Ám Ảnh cũng chả tốt hơn là mấy.
Hắn ta đơn độc xâm nhập vào tổ chức của sơn phỉ, ngoài ứng trong hợp với phủ tướng quân phải lảo đảo mấy ngày, tốn mất năm trăm tinh binh còn bản thân xém tí nữa đã toi mạng, cuối cùng cũng bình định được một cuộc loạn lạc thổ phỉ với quy mô lớn nhất.
Bắt giặc thì phải bắt vua trước, thủ lĩnh thổ phỉ bị bêu đầu răn dạy những kẻ khác, còn lại đám thổ phỉ tàn dư chạy trốn thoát chết, chỉ tốn ít thời gian để hành động dọn sạch hết thôi.
Trong cuộc chiến loạn, Thẩm Giới đã cầm chức Quân Đại đô đốc, lập kế hoạch điều khiển binh tướng, một lệnh đưa ra lập tức giành chiến thắng ngàn dặm.
Còn người lấy được thủ cấp của thổ phỉ đầu lĩnh trong thiên quân vạn mã là một vị thiếu tướng tuổi trẻ, tài cao ở trong phủ tướng quân, họ Lục, tên Tiệm Chi.
Lần đầu tiên, Thẩm Giới gặp Lục Tiệm Chi là tại phòng nghị sự của phủ tướng quân. Tiểu vương gia mắt giả mù, tính tình kiêu ngạo trừ Quan Hằng thì chẳng nhìn ai cả.
Mặc dù, Lục Tiệm Chi hay sống ở khu vực tồi tệ nhất trong Tây Cương, còn có kinh nghiệm trường, mỗi ngày hứng chịu bão táp mưa sa nhưng vẫn giữ được một dung nhan rất đẹp và hờ hững, môi hồng răng trắng không giống với một tướng quân, thậm chí còn mang chút bản chất của một thư sinh mặt trắng, nhã nhặn và anh tuấn.
Thẩm Giới khá khen ngợi có một tướng quân tuổi trẻ hăng hái như hắn ta, hắn cũng mơ có thể ngấm mình trong máu tươi của quân địch, tạo ra công lao trước giờ chưa từng có, hoàng đế lập tức quyết định cho hắn tự vào chiến trường, nhưng lại để Hắc Ưng theo sau hắn đi khắp nơi.
Nhưng hắn chẳng biết tại sao, lần đầu tiên Tiểu vương gia gặp mặt Lục Tiệm Chi lại cảm thấy rất đáng ghét và khó ưa. Có lẽ hắn không thích gương mặt da mềm thịt mịn khác hoàn toàn với một vị tướng hung dữ.
Tâm tư của Lục Tiệm Chi rất cẩn thận, hắn ta cảm nhận được vị quý nhân trước mặt không thích mình, nhưng vì xuất thân thấp hèn, hắn ta đành không quan tâm đến mặt mũi mà cung kính cẩn thận chào Vương gia rồi im lặng đi theo sau lưng, cùng vào phòng nghị sự.
Thứ nhất, hắn muốn bàn bạc kế hoạch tiêu diệt thổ phỉ một lần, thứ hai hắn muốn mượn danh tiếng Quan tướng quân hỏi Tiểu vương gia chút việc riêng, tìm hiểu về nơi mất tích chất nữ cũng chính là Ninh Gia.
Đương nhiên, Lục Tiệm Chi cần tìm người là Quan Linh, hắn ta nhận được tin tức từ thuộc hạ đáng tin của mình rằng muội muội đã mượn tên Ninh Gia quậy một trận trong thành Trường An rồi bỏ trốn, trên đường đến Tây Cương cũng mất tích ngay tại trong biên giới của Tây Cương.
Lúc này, Ninh Gia đã cải nam trang làm gã sai vặt đứng bên cạnh Tiểu tướng quân. Nàng ấy không biết võ nên chỉ có thể ơ lại trong doanh trại, hầu hạ chút văn chương và việc vặt để che đi tai mắt người đời.
Quan Linh quậy một trận như thế khiến Ninh Gia biết muội muội của mình không những đã khỏi bệnh mà còn rất khỏe mạnh như vâm. Toàn bộ sầu lo của nàng ấy cũng tan biến, nên không còn muốn quay lại Tướng phủ nữa.
Nàng ấy còn mong rằng để Quan Linh gây nhiều chuyện thị phi dưới chân Thiên tử hơn nữa, phá nát danh dự tiểu thư thế gia của nàng ấy đi, cho bản thân có cái lý do là không còn mặt mũi quay về Trường An, đành năn nỉ Lục Tiệm Chi để bản thân ở lại bên cạnh.
Trong nhiều ngày qua, Lục Tiệm Chi và Ninh Gia ở lại phủ tướng quân, còn nghĩ Quan Linh đã về nhà rồi, ai dè tiểu muội muội mất luôn tin tức, kéo đến Thất vương gia phải tự tìm đến đây.
Ninh Gia cúi thấp đầu đi sau lưng Lục Tiệm Chi, nhưng vẫn nhìn được nhan sắc của Tiểu vương gia mới phát hiện tổ phục không gạt bản thân.
Thẩm Giới đúng là một thiếu niên đẹp và cốt khí như tiên bước ra từ trong tranh, cẩm y xáng lạn, cơ thể cao lớn vững chắc như ngọc, hèn gì vừa mới lộ diện đã nhận được cái danh "Vệ Giới chuyển thế".
Nhưng phần lớn tính cách của đám vương công quý tộc cũng rất ngang tàn, kiêu ngạo và bướng bỉnh đâu có cẩn thận và khiêm tốn, dịu dàng, phân biệt đúng sai, hiểu ý như Lục Tiệm Chi.
Đừng nói đến sau này Tiểu vương gia làm Thiên tử, chắc chắn sẽ có tam cung lục viện, phấn nồng hoa trang ngàn vạn. Còn nàng ấy nhìn quan gia tam thê tứ thiếp đã không chịu được rồi, đừng nói đến như thế.
Khác với Chi Hạ, hay đám ngươi Lục Lang lại rất tốt, tốt hơn với họ vạn dặm.
Thiếu nữ Ninh Gia mười bốn tuổi nghĩ như thế, nên sóng lòng đã nổi lên.
Lục Tiệm Chi nhìn dáng vẻ này của nàng ấy cũng rất hối hận đồng ý để Ninh Gia đến nhìn vị hôn phu của bản thân, hắn ta càng sợ Thẩm Giới nhìn ra manh mối gì, nên tìm cách nhắc nhở Ninh Gia.
Sau không đợt tìm hiểu, Lục Tiệm Chi cũng yên tâm. Thẩm Giới không biết Quan Linh đã ở đâu, thậm chí còn không biết trên đời tồn tại một người như thế, cũng chẳng hay chuyện Quan Linh đổi đào thay mận.
Nhưng nói dối trắng trợn trước mặt Hoàng gia như thế, còn muốn giữ vững mối quan hệ thông gia với Thánh thượng, sau này làm sao kết thúc chuyện này đây.
Lục Tiệm Chi lại sầu não, cặp tỷ muội nhà này cũng thật giỏi, đúng là được nuông chiều đến mức khó đối phó.
Một người trông dịu dàng hiền thục như thế, lại là kẻ theo tính cách, làm việc tùy theo sở thích. Đường đường là một thiên kim của Tướng phủ được nuôi ở khuê phòng, hà cớ gì lại có thể sống xen kẽ trong quân doanh mấy ngày qua với ba nghìn tướng sĩ chứ?
Còn một người thì không thèm cải trang, từ khi sinh ra đã là Hỗn Thế Ma Vương, xem mình là người lớn nhất trong thiên hạ này, gặp thần giết thần, gặp quỷ sát quỷ. Nàng nhìn thấy ai ngứa mặt lập tức rút roi da hươu ra, đánh cho người ta đứt ba đốt gân xương.
Nhưng Hỗn Thế Ma Vương này đã lạc ở nơi nào? Còn sống không? Nhưng còn sống, tại sao không đến phủ tướng quân, Ninh tướng phủ và ba bộ binh sĩ trong Vương phủ ở kinh thành cũng không tìm thấy bóng dáng?
Lục Tiệm Chi rất lo lắng cho an toàn của Quan Linh, kiếp này nhiệm vụ của hắn ta chỉ là bảo vệ nàng, xây công lập nghiệp, điều binh ra sa trường, chiến công hiển hách cũng không bằng tính mạng của tiểu muội.
Hắn ta nhìn thấy tiểu cô nương mũm mĩm trắng ngần này lớn lên từng chút một, đáy lòng rất vui mừng. Dù tính cách nàng xấu cỡ nào đi nữa, cũng tại vì hắn ta không dạy dỗ nàng thật tốt. Đợi đến khi nàng trưởng thành lập gia đình rồi, hắn ta mới có thể yên tâm giao nàng cho lan quan như ý mà nàng chọn trong tương lai.
Nhưng bây giờ nàng chỉ mới mười ba tuổi, bệnh nặng vừa khỏi thiếu điều đã âm dương cách biệt, lại một mình chạy đến Tây Cương, chắc chắn là muốn gặp hắn ta.
Lục Tiệm Chi rất hối hận khi nghe Quan Linh đã mất tích, vì năm đó nàng lại đứng trước mặt mọi người nhục mạ hắn ta nên hắn ta mới tức giận ấm đầu mà rời khỏi Ninh phủ không quan tâm nàng nữa. Nếu hôm đó, hắn ta nhịn lại, thì hôm nay chẳng phải nàng đã an nhàn, vui vẻ hái sen ngắm trăng ở thành Trường An rồi sao?
Danh Sách Chương: