• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Giới sau khi hạ triều vội vàng đi ra khỏi Kim Loan Điện, đang định ngồi lên xe ngựa để trở về vương phủ thì lại bị Thẩm Dục chặn trước của cung.
Ánh mắt Thẩm Dục dừng trên vành mắt hơi thâm quầng của Thẩm Giới một lát, trên mặt lộ ra nụ cười trêu ghẹo, có vẻ điều gì cũng biết nhưng vẫn làm bộ tức giận nói: "Mấy ngày nay đệ luôn ở trong vương phủ làm cái gì, mấy lần ta với Vệ Ngu gọi đệ đi uống rượu mà đệ cũng không cho chúng ta chút mặt mũi nào. Mọi người đều nghĩ rằng đệ đang tu thân dưỡng tĩnh, nhưng nhìn dáng vẻ của đệ xem ra mỗi đêm đều kiệt sức nhỉ?"
Thẩm Giới hơi giật mình một cái, sau đó mỉm cười thoải mái, hắn cũng đã không còn là thiếu niên dễ đỏ mặt khi xưa: "Phụ hoàng ra lệnh cho ta tìm kiếm thế tử Ngụy vương, đứa trẻ từ khi sinh ra đã phải sống ngoài biên cương, ta chỉ là khổ sở suy nghĩ không biết bắt đầu tìm ở đâu mà thôi."
Thẩm Dục thấy hắn thân cao khí ngạo, cả người toát lên vẻ muốn giết người thì chỉ cười nhạo một tiếng, nhưng khi nghe được tin nhi tử của Ngụy vương còn sống thì trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm. Chỉ là, nếu thực sự tìm thấy đứa bé kia về thì tình hình trong cung sẽ nhanh chóng thay đổi.
Thẩm Dục không lộ ra tâm trạng lo lắng nữa, có lẽ với Thẩm Giới thì việc giang sơn đổi chủ không quan trọng bằng vị phấn hồng giai nhân mà hắn đang cất giấu trong phủ kia đâu, hắn ta tiếp tục nói: "Buổi sáng khi ta vào cung thỉnh an mẫu phi thì gặp được Chiêu Dương, nàng ấy phàn nàn với ta rằng đệ đưa một tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc vào cung nhưng lại dùng danh nghĩa của nàng ấy nói với các trưởng lão trong phủ rằng nàng vào cung để đi học với Chiêu Dương công chúa, có chuyện như vậy thật sao?"
Thẩm Giới bị vạch trần cũng không hề giấu giếm: "Chiêu Dương cũng được lợi, lấy đi mười viên ngọc minh châu của ta."
"Hay cho việc kim ốc tàng kiều, gan đệ cũng to bằng trời, Hoàng cung và tướng phủ còn chưa có từ hôn, nếu như phụ hoàng biết đệ thích nữ nhân kia, chỉ sợ sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ chết.”
Thẩm Dục khẽ cau mày nhưng lại không nhịn được cười nói: "Bình thường đệ cũng không phải loại người liều lĩnh như vậy, có phải nữ nhân kia là người xinh đẹp tuyệt trần nên đệ mới dám làm trái ý Phụ hoàng không?"
"Đúng thật là khuynh quốc khuynh thành." Thẩm Giới mỉm cười gật đầu, trong mắt hiện lên sự mê luyến vui vẻ, hắn thu lại nụ cười trong giây lát, nghiêm mặt nói: "Ta tự có biện pháp của mình." Hắn nói lời tạm biệt với Thẩm Dục rồi chui vào trong xe ngựa, nhanh chóng trở về phủ.
Thẩm Dục đứng yên tại chỗ, nhìn bóng xe dần dần biến mất sau cửa cung màu đỏ, nhìn Thẩm Giới bây giờ làm hắn ta lại nhớ đến Vương huynh đã mất sớm.
Tất cả mọi người đều có tình cảm, nhưng chỉ có Thẩm Dục hắn, nhìn như đa tình nhưng thực tế lại là kẻ bạc tình nhất.
Khi còn bé, hắn ta từng coi trọng một cung nữ, nhưng đến giờ hắn ta đã không nhớ rõ được mặt mũi của nàng ta nữa, chỉ nhớ rằng nàng ta bị mẫu phi ra lệnh cho các cung nữ trong cung giết chết, cái chết của nàng ấy vô cùng đau đớn và thê thảm. Từ đó, hắn ta đã mất đi khả năng thích một người khác, sau khi lớn lên, hắn ta không hiểu được tâm trạng của một thiếu niên lúc động lòng thì sẽ như thế nào.
Ban đầu, hắn ta cũng chỉ coi Tư Đồ Chỉ là muội muội, vì biết rằng nàng là thê tử tương lai của mình nên đã cố gắng hết sức để yêu thương nàng, như vậy thì cuộc sống của hắn ta mới không bị quá nhiều sự sắp đặt. Nàng ở bên cạnh hắn ta suốt mười năm, đến khi hắn ta cảm thấy bản thân đã thực sự yêu thê tử của mình thì phụ hoàng lại ban nữ nhi của ngự sử đại nhân cho hắn ta làm trắc phi.
Nhưng mỗi khi Thẩm Dục muốn phản dối, hắn ta lại nhớ tới bộ dạng tắt thở, cả người đẩy máu của cung nữ ngày xưa, hắn ta sợ hãi một ngày nào đó A Chỉ cũng sẽ chết trước mặt hắn ta giống như vậy. Vì vậy, hắn ta im lặng thu nhận thê thiếp đầu tiên của mình, sau đó là người thứ hai, thứ ba... cho đến khi hắn ta hoàn toàn đánh mất A Chỉ.
Hiện giờ hắn ta đã hai tư tuổi, tuyệt vọng mà sống trong phủ của mình không quan tâm đến triều chính, dùng thời gian để luyện thư pháp và vẽ tranh đạt đến trình độ cao nhất, hắn ta chỉ mong chờ đến ngày Hoàng đế băng hà.
Mà hiện tại Thẩm Giới mới mười tám tuổi, hào hoa phong nhã, tuổi trẻ tài cao, sẵn sàng vì nữ tử mình thích mà cãi lệnh Hoàng đế. Thẩm Dục cũng rất muốn trở lại năm hắn ta mười tám tuổi, nếu có thể quay về quá khứ, hắn ta tuyệt đối sẽ không làm nàng thất vọng nữa.
Thẩm Giới ngồi trong xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ tới lời cảnh cáo của Thẩm Dục dành cho mình, tự nhiên thấy đau đầu.
Mấy ngày nay hắn ở vương phủ mê đắm mỹ nhân, không để ý đến chuyện bên ngoài, giống như Chu U Vương nghe theo nịnh thần, vì muốn có được nụ cười của hồng nhan mà hao tâm tổn sức, lố bịch đến lỗi không giống chính mình.
Trong những giấc mộng mơ hồ ngắt quãng đó, không biết vì sao hắn lại đối xử với nàng không tốt, thậm chí không chịu gặp nàng, cuối cùng nàng nản lòng buông xuôi, ôm cành hoa dâm bụt xanh tươi trong tay, uất ức mà chết trong biển lửa.
Cho dù chỉ là một giấc mộng không có căn cứ nhưng sau khi tỉnh lại Thẩm Giới cũng không thể quên đi, vì vậy hắn càng ngày càng nuông chiều Quan Linh hơn, như vậy thì cảm giác mất mát trong lòng mới giảm đi một chút.
Hắn ra lệnh cho quốc sư giải mộng cho mình nhưng lão quốc sư lại nói rằng thiên cơ không thể lộ.
Hắn không chịu bỏ qua, quốc sư chỉ biết cười nói: "Có lẽ cảnh trong mơ kia chính là nỗi sợ hãi trong lòng vương gia, cũng có thể là một kết quả khác của cuộc tranh đấu hoàng quyền. Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra nên Vương gia không nên suy nghĩ quá nhiều với những đau khổ và đổ vỡ trong mơ, hãy suy nghĩ, tính toán cho cuộc sống bây giờ thì hơn."
Những hạ nhân trong vương phủ không nhận ra Quan Linh, họ chỉ nghĩ rằng tiểu vương gia thu nhận một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần và vô cùng chiều chuộng nàng. Bởi vì hôn ước với phủ Thừa tướng vẫn còn nên không ai dám lộ ra chuyện này, sợ gây ra chuyện lớn.
Mặc dù Thẩm Giới giấu nữ nhân trong phủ và có xảy ra quan hệ phu thê với Quan Linh là thật, nhưng đúng thật là danh nghĩa chưa chính đáng. Vị hôn thê của hắn vẫn đang dưỡng thương ở Chùa Phúc Sơn, ý chỉ của Hoàng đế bị hắn đè xuống mấy ngày nay, hắn chỉ muốn Ninh Gia nhanh chóng lành bệnh để dàn xếp.
Hắn định lợi dụng việc tìm kiếm thế tử Ngụy Vương để đưa Quan Linh rời thành Trường An đi về phía Giang Nam. Đây là kế hoãn binh, đến lúc đó hắn sẽ thoả thuận với Ninh thừa tướng, giải trừ hôn ước này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK