Đàn bị sai sẽ có Chu Lang chỉ điểm.
Thẩm Giới tinh thông âm luật, nhạy bén nghe được tiếng đàn như lụa gấm kia đứt đoạn, hắn không khỏi cau mày, ra lệnh cho mọi người ngừng múa hát, ánh mắt xoáy sâu vào các cầm sư.
Tất cả các vũ nữ đều chỉ mặc một chiếc váy mỏng ôm sát người, trên ngực được thêu những bông mẫu đơn bằng lụa vàng, dáng người thanh thoát, màu da ánh ngọc, đẹp thì đẹp thật, nhưng giữa mùa đông khắc nghiệt như thế này, ai mà chịu nổi lạnh cơ chứ.
Các nữ kĩ ngồi đánh đàn bên cạnh cũng không mặc nhiều quần áo hơn là bao, vì muốn hòa hợp với cảnh sắc mà các vũ nữ mang lại, nên chỉ đơn giản là dệt hoa trên gấm, mặc một lớp váy mỏng tang, kết hợp với nhan sắc thanh tú, cùng với eo nhỏ tinh xảo, tạo nên cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt Thẩm Giới dừng lại ở trên người một cầm sư, người con gái cúi đầu, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt và biểu cảm của nàng, những ngón tay mảnh khảnh kia đang cầm một sợi dây đàn bị đứt. Từng hạt máu từ đầu ngón tay phun ra, nhuộm đỏ cây đàn, vai khẽ run lên, như thể sợ hãi tiếp theo chịu hình phạt, làm cho ai nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng.
Thẩm Giới nhàn nhạt nói, trên mặt không có cảm xúc: “Ngẩng đầu lên.”
Đầu óc Quan Linh hỗn loạn, hai hốc mắt ừng ựng nước, ngoài sương trắng ra thì không nhìn thấy gì nữa.
Giọng nói của hắn trong trẻo dịu dàng, giống hệt như ngày xưa, tựa như thể vượt qua Vong Xuyên Nại Hà, vang vọng từ nơi tiền kiếp dài đằng đẵng đến tận nơi đây. Nhưng nàng đã không thể phân định rõ những yêu hận tình thù khi đó, càng không thể tin được, kiếp trước từ khi còn sống đến tận lúc chết, hắn vẫn luôn yêu nàng.
Thấy nàng không cử động gì, Thẩm Giới bèn cúi người, vươn những ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng giữ lấy cằm của người con gái, rồi dùng sức vừa đủ buộc nàng phải ngước lên nhìn thẳng vào hắn.
Dáng người thanh thoát mềm mại, chiếc cổ trắng ngần thanh khiết, cùng chiếc trâm ngọc cài giữa mái tóc đen bóng như dải lụa thượng hạng kia chính là thứ hắn đã từng thấy trong mộng hàng nghìn hàng vạn lần, cho nên ban đầu khi mới chỉ cần liếc nhìn qua, hắn lập tức nhận ra nàng.
Quan Linh không còn cách nào khác đành phải ngẩng đầu lên, nhưng nửa dưới khuôn mặt vẫn được mạng che kín, chỉ để lại đôi mày như sao cùng đôi mắt ướt đẫm, xót xa đau đớn nhìn hắn.
Thẩm Giới sững người một lúc. Cách một màn hơi nước, hắn không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô, càng không thể hiểu tại sao nàng lại lộ ra nét mặt thương tâm đến vậy. Dù hắn đã nhiều lần tiếp xúc với nàng, nhưng ngoại trừ lần bị bóng đè kia, thì hắn chưa bao giờ thấy nàng khóc thành như thế này.
Hắn thoáng nhìn thấy vết thương trên đầu ngón tay cô, bèn thu tay lại, quay người nói với Vệ Ngu: “Bổn vương cảm thấy cầm sư này tài nghệ tinh vi, tấu nhạc cũng dễ nghe vô cùng, chuẩn bị mang về vương phủ, làm phiền Tiểu hầu gia thay ta thông báo với chưởng quầy của Ngọc Sinh Yên một tiếng.”
Vệ Ngu có chút khó hiểu, hắn ta cũng hiểu biết sơ qua về thanh nhạc, cầm sư này đến cả bài nhạc cơ bản đàn còn bị đứt đoạn thế kia, thì vị vương huynh này của hắn ta sao lại khen người này cầm tài cao siêu? Thật khiến người khác thắc mắc. Nhưng mà nếu như tiểu vương gia đã muốn người này, Vệ Ngu chỉ đành gật đầu đáp ứng. Hôm nay hắn ta đã được thưởng thức Kỳ Linh Ngọc, có thể nói là được không ít lợi, còn về rượu ngon cùng mỹ nhân chỉ là gió thoảng mây bay thôi.
Thẩm Giới nắm lấy bàn tay không bị thương của Quan Linh, dẫn nàng rời khỏi Ngọc Sinh Yên. Hắc Ưng đã chuẩn bị xong xe ngựa, đang đợi ở dưới lầu thì nhìn thấy một đôi tiên tử bước ra từ cổng vòm của tửu lâu.
Ngày tuyết rơi đại hàn, Thẩm Giới chỉ khoác trên mình một chiếc áo màu đen thêu hoa văn mây trời, còn áo khoác lam lụa có hoa văn hạc thêu bằng kim tuyến hắn mặc trước khi ra khỏi nhà giờ đây lại đang bao trùm lên nữ tử đi ở bên cạnh.
Họa thủy!
Hắc Ưng sợ tiểu vương gia bị lạnh, nhanh chóng lấy trường bào từ trong xe ngựa ra rồi chạy đến trước mặt Thẩm Giới, vội vàng khoác lên cho hắn, sau đó mới dẫn hai người lên xe ngựa. Trong xe đã sớm châm lò sưởi, lại có thêm chăn gấm, hoàn toàn ngăn cách khí lạnh ở bên ngoài tràn vào.
Thẩm Giới nhìn nữ tử ngồi bên cạnh mình không nói một lời nào, trong lòng thầm kinh ngạc sao nàng ôn nhuận ngoan ngoãn như vậy, thái độ rất khác thường, việc hắn nắm tay nàng là chuyện quá mức cho phép, thế nhưng nàng vẫn thờ ơ.
Thẩm Giới đưa tay lên, huơ huơ trước mặt Quan Linh, nhưng nàng vẫn không phản ứng gì. Chẳng qua là nước mắt lại ào ạt chảy ra, từng hồi từng hồi khiến đôi mắt dần phiếm hồng, khóc đến mức khuôn mặt trắng bệch, trường bào của hắn cũng bị nàng làm ướt.
Thẩm Giới cười khổ, cảm nhận tay nàng khẽ run, hệt như một con nai nhỏ nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay hắn, bèn gắt gao siết chặt lấy: “Ngươi vô duyên vô cớ tát bổn vương, bổn vương còn chưa trách tội ngươi thì ngươi khóc cái gì?”
“Vệ Ngu nói với ta, ngươi muốn Kỳ Linh Ngọc. Đầu tiên là trang điểm thành nha hoàn rồi trực tiếp đòi hắn, sau đó lại lén trà trộn vào đám cầm sư nghe lén cuộc nói chuyện, tất cả chỉ vì muốn tìm khối ngọc kia, đúng không?”
Quan Linh nghe thấy ba chữ “Kỳ Linh Ngọc”, khuôn mặt mới có chút thay đổi, nàng quay đầu lại. Nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia tuấn mỹ y hệt như kiếp trước, qua làn hơi nước mờ mịt, nàng nâng tay khẽ xoa lên khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Giới.
Thẩm Giới bị hành động thân mật của nàng làm cho giật mình. Hắn có cảm giác như bản thân vừa bị ăn tát lại vừa bị nhét một miếng đường vậy. Nhưng mà vấn đề là miếng đường này cũng thật ngọt. Có lẽ vì nhiệt độ trong xe quá cao, nên hai má hắn cũng nhanh chóng nhiễm đỏ, khuôn mặt vốn tuấn lãng giờ lại thêm phần mỹ lệ.
Nàng mấp máy môi, từng câu từng chữ nói ra đều khó khăn, trong mắt chỉ toàn là đau đớn: “Lão quốc quân rõ ràng biết Dấn Tai Ngọc sẽ bị phản phệ, mà ông ta lại là quân chủ của một đất nước, cớ gì còn muốn làm vậy?”
Sao hắn lại lừa nàng, mang theo thứ đồ chứa điềm xấu kia trên người cơ chứ? Hắn có cái quyền gì, có tư cách gì dám quyết định sống chết của nàng, dựa vào cái gì lại đổi mạng cho nàng?
Sao hắn gạt nàng bảo rằng đó là Kỳ Linh Chi Ngọc, chỉ cần thành tâm cầu khẩn trời cao phù hộ là có thể bình an thuận lợi che chở nàng sống qua tuổi hai mươi?
“Có lẽ là do không đành lòng nhìn mẫu phi ta mất sớm.” Thẩm Giới biết nàng đã nghe hết, bèn trấn an nàng: “Kỳ thật chưa hẳn là Dấn Tai Ngọc sẽ hại đến ta, ngoại tổ, hoàng tổ phụ, phụ hoàng sẽ sớm nghĩ biện pháp thôn phệ nó...”
Nếu vậy tại sao kiếp trước hắn lại chết chứ?
Quan Linh cực kỳ bi ai nhìn hắn, đầu ngón tay vuốt ve gò má trơn bóng, hết thảy tựa như một giấc mộng cảnh. Năm rộng tháng dài trôi qua, một lần nữa nàng lại có thể chạm vào khuôn mặt hắn, nước mắt càng ngăn không được mà trào ra như nước vỡ đê.
“Được rồi, ngươi không cần khóc nữa đâu, bổn vương hứa sẽ không phạt ngươi.” Thẩm Giới nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ngữ khí thập phần bất đắc dĩ, còn chưa kịp thích ứng với thái độ quay ngoắt của nàng, đã bị nàng khóc như mưa làm cho lúng túng.
Quan Linh vùi đầu vào trong ngực Thẩm Giới, đôi tay vòng qua eo hắn, hai thân thể dát sát vào nhau mang đến cảm giác thân mật không ngờ. Lồng ngực nàng đau đớn nên càng khóc dữ dội hơn, không thể lập tức ngưng nức nở.
Nàng nhất định sẽ tìm ra toàn bộ chân tướng của kiếp trước, tìm được nguyên do làm Thẩm Giới qua đời, sau đó cố hết sức diệt trừ mối họa, không để dẫm lên vết xe đổ.
Nếu như đến khi chết hắn vẫn luôn yêu nàng, vậy tại sao khi ấy lại muốn mưu hại nàng, rồi cưới Ninh Gia, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó.
Kiếp trước hắn lừa nàng những chuyện gì vậy?
Khiến nàng căm hận hắn mấy trăm năm, bỏ lỡ hắn cả một đời.
Danh Sách Chương: