• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đầu đại hôn, những người Man tộc từ phía bắc nổi dậy, Hoàng đế đã ra lệnh cho Thẩm Giới xuất binh dẹp loạn.
Thẩm Giới không nói cho thê tử là mình muốn đi đến phương bắc để đánh giặc, mà chỉ nói dối với nàng rằng hắn muốn đi Giang Nam để vi hành, nhìn xem sự phồn hoa nơi đây.
Vào ngày xuất chinh, Thẩm Gới điểm danh binh lính dưới tường thành Trường An, mặt mày tối sầm kéo Quan Linh giả dạng thành binh lính ra ngoài.
Không biết nàng biết tin tức từ đâu, thế nhưng lại dám trà trộn vào bên trong quân sĩ để bí mật theo hắn tiến đến sa mạc, nơi không có một ngọn cỏ nào mọc nổi.
Thẩm Giới khó thở, hắn biết tính tình nàng rất quật cường, khuyên nhủ không được, mà Hoàng đế thì đang quan sát từ tường thành. Vì vậy đành phải dùng gậy đánh vào chân nàng và lệnh cho những người hầu trong vương phủ kéo nàng đi.
Thẩm Giới mang theo đại quân rời thành Trường An, Quan Linh ở trong vương phủ buồn bực không vui. Cửa phòng bị khóa, ngay cả ngự y trị liệu vết thương ở chân nàng cũng không được đi vào.
Ban đêm, Quan Linh trong cơn tức giận ngủ thiếp đi, nước mắt thấm đẫm chiếc gối thêu hoa.
Trong bóng tối, có người vén váy nàng lên và bôi lên chân nàng một lớp thuốc mỡ lạnh lẽo.
Nàng giật mình tỉnh dậy, thắp sáng đèn lên thì lại thấy khuôn mặt tuấn tú ngày đêm mình đang nghĩ đến.
“Chàng không đi đánh giặc sao?" Nàng lao vào vòng tay hắn, ôm chặt lấy eo hắn.
Thẩm Giới thở dài: "Ta nghĩ nàng trở về vương phủ chắc chắn sẽ giận."
Hắn ngồi bên cạnh nàng, đút nàng uống thuốc, nói chuyện với nàng cả đêm: "Cầu mong thiên hạ thái bình, sao có thể vì si mê mỹ nhân mà trốn tránh” Cuối cùng cũng ru được mỹ nhân đầy nước mắt chìm vào giấc.
Canh năm, tiểu vương gia lặng lẽ rời khỏi vương phủ, vội vã lên ngựa, ngày đêm ra roi thúc ngựa để đuổi kịp quân đội đi chinh chiến phương bắc.
Lần này dẹp loạn phương bắc mất ba tháng nhưng cuối cùng cũng chiến thắng trở về.
Năm thứ hai đại hôn, Giang Nam xuất hiện lời đồn rằng có người gặp được người hầu trong Ngụy Vương phủ.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi, nhưng lại tự nhận mình là nhũ mẫu của thế tử Nguỵ Vương, lấy tín vật của vương phủ ra làm chứng, còn nói rằng thế tử vốn dĩ đã chết trong trận thiên tai năm đó vẫn còn sống ở trên đời.
Hoàng đế nghe tin thì mừng rỡ, ra lệnh cho Thẩm Giới nhanh chóng tới Giang Nam điều tra tin tức về việc thế tử bị lưu lạc tại dân gian.
Lần này Thẩm Giới không dám gạt Vương phi của mình, mang theo Quan Linh lên thuyền đi đến phía nam.
Hai người cải trang vi hành, quần áo giản dị nhưng gương mặt lại cao quý vô cùng. Thẩm Giới cầm quạt xếp bằng gỗ đàn hương màu ngọc bích, Quan Linh cầm chiếc ô giấy dầu màu hoa mận, hòa vào làn mưa Giang Nam, giống như một đôi thần tiên.
Tuy nhiên, chuyến đi này không tìm thấy tung tích của thế tử Ngụy Vương, người xưng là nhũ mẫu kia chỉ là một người phụ nữ điên dại nói toàn những điều vô nghĩa.
Thẩm Giới đang muốn đi theo để điều tra về việc tín vật là thật hay giả thì gặp phải thích khách trên đường. Thích khách nghe nói thiên kim Ninh tướng phủ mềm mại không xương nên muốn bắt cóc Vương Phi để trao đổi lấy tính mạng của Vương gia. Nhưng không ngờ lại bị Quan Linh chế phục, dùng roi dài trói lại, đánh cho toàn thân da tróc thịt bong.
Thẩm Giới hài hước nói: "Vương phi thật là nữ tử tài đức vẹn toàn nhất trên đời."
Quan Linh giật giật khóe môi, quay lại định tát hắn một cái.
Thẩm Giới nghiêng đầu sang một bên, vỗ quạt vào tay cười nói: "Bây giờ đang ở bên ngoài, nàng cho ta chút thể diện đi."
Thích khách đã chết.
Năm thứ ba đại hôn, Ninh Gia từ Tây Cương trở lại Trường An, lấy danh nghĩa của biểu tiểu thư sống trong phủ thừa tướng.
Vương Gia với Vương Phi trở về phủ Thừa tướng thăm hỏi, gặp được Ninh Gia.
Quan Linh hơi mất tự nhiên nói: "Đây là biểu muội của ta, Quan Linh, con gái của Quan tướng quân."
Thẩm Giới nghiêm mặt nói: "Rất vui được gặp ngươi."
Nhưng ánh mắt lại nhìn xuyên qua người Ninh gia, nhìn thẳng vào nam nhân ôn nhu tuấn mỹ phía sau nàng, không tự chủ được ôm lấy vương phi của mình hỏi: "Vị này chính là?"
Quan Linh cẩn thận suy nghĩ, đang định trả lời thì Ninh Gia đã lên tiếng trước. "Bẩm Vương gia, đây là vị hôn phu của thần nữ, Định Viễn đại tướng quân Lục Tiệm Chi."
Thẩm Giới khẽ gật đầu: "Ngưỡng mộ đã lâu."
Ninh gia tổ chức yến tiệc, lão phu nhân vẻ mặt ôn hòa mà nhìn toàn cảnh hai đôi trai gái ân ái, trong lòng cảm thấy vui vẻ, vận mệnh an bài lại làm cho hai đôi nên duyên mỹ mãn. Chỉ mong mỗi năm trôi qua đều bình an vô sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK